Pháp Thiên và Lý Quang liếc nhau một cái, sau đó, Pháp Thiên hướng về phía Ma Quân lộ ra một nụ cười hiền hòa, cũng dùng ngôn ngữ của nhân loại hồi đáp:

- Vị đạo hữu này, chào ngươi, ta là sức giả thiên nhân đến từ Đại Từ Đại Bi Nam Vô giới, hắn là sứ giả thiên nhân đến từ Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới. Chúng ta mang theo thành ý đến. Đang chuẩn bị gõ cửa muốn cầu kiến Chúa Trời Sở Mặc ở nơi này.

- Nam Vô giới? Tiêu Dao giới?

Ma quân có phần hiểu ý đồ của hai người này, nhưng hắn cũng không nói bất kỳ lời thừa nào, mà là trực tiếp gật đầu:

- Được, ta đây đi gặp Chúa Trời của chúng ta, truyền đạt mục đích của hai vị, hãy chờ.

- Chờ một chút…

Lý Quang lúc này bỗng nhiên chợt gọi Ma Quân lại.

Ma Quân đứng tại chỗ nhìn Lý Quang:

- Còn có chuyện gì?

Lý Quang nói:

- Ta muốn biết, Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới chúng ta, còn có đám người đó của Đại Từ Đại Bi Nam Vô giới… Bây giờ thế nào?

Ma quân cười cười:

- Chết sạch rồi.

Hai người Pháp Thiên và Lý Quang lúc này lập tức ngẩn ngơ, bọn họ không nghĩ tới sẽ là một kết quả như thế này.

Trên đường tới hai người đã từng nghĩ vô số loại kết quả. Nói thí dụ như, những người đó rất thảm, tất cả đều bị vây ở pháp trận. Hoặc có lẽ là, đám người đó đều bị bắt. Bọn họ không phải không nghĩ tới cảnh tượng liên quân tứ đại thiên bị diệt như thế này, nhưng ý nghĩ này chỉ là ngẫm lại thế thôi, cũng không có thực sự cho rằng là như thế.

Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, gần như là không có khả năng xảy ra!

Thế giới Bàn Cổ chỉ ra đời được bao lâu? Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu tu sĩ cảnh giới đại tổ?

Hơn nữa, lúc này đây người của tứ đại giới phái tới mạnh bao nhiêu, bọn họ là rõ ràng nhất.

Thê thảm như thế nào đi nữa, chí ít cũng có một hai vạn người là có thể còn sống.

Hơn nữa mấu chốt là hai người trước khi đến đều đã được các Chúa Trời của mình dạy bảo tùy cơ ứng biến. Nói cho bọn hắn biết đã báo tin cho chủ tướng bên đó. Tuy là Thẩm Khê và Tuệ Thiên không có cách nào chuyển lời đáp, nhưng đại Chúa Trời đều khẳng định bọn họ nhận được tin tức.

Nếu nhận được tin tức, làm sao có thể cãi mệnh lệnh của Chúa Trời chứ?

Hai gã sứ giả này đều cảm thấy hoang mang.

Ma Quân hướng về bọn hắn khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Chuyện này hãy để Chúa Trời cho hai vị một lời giải thích. Quá trình sự việc có lẽ không giống với các ngươi đã tương tượng.

Pháp Thiên và Lý Quang đều có chút thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, trong lòng của bọn họ đều cảm thấy tràn đầy khổ sở.

Trước khi đến còn cảm thấy đây là một nhiệm vụ rất thoải mái. Đem tài nguyên dâng lên, đến với thiện ý, đưa người của mình mang đi. Đây không phải là rất đơn giản sao?

Nhưng bây giờ, bọn họ trong lúc bất chợt cảm giác được, thế giới Bàn Cổ… cũng không yếu như mình nghĩ, nhiệm vụ của lần này e rằng…cũng sẽ không viên mãn như vậy!

Suy nghĩ lại, hai người gật đầu, sau đó vẻ mặt khách khí nói với Ma Quân:

- Vậy thì làm phiền đạo hữu rồi.

Ma Quân gật đầu, trực tiếp xoay người trở lại, còn những tu sĩ loài người kia an tĩnh đứng ở nơi đó, không ai đến quấy rầy. Chỉ là rất nhiều người hướng ánh mắt về hai sứ giả thiên nhân này, làm cho hai người bọn họ có cảm giác khó chịu toàn thân, hình như bản thân giống như là dê đợi làm thịt vậy.

Nếu biết đám tu sĩ nhân tộc này muốn làm gì, Phát Thiên và Lý Quang nhất định sẽ bị kinh động. Bọn họ nhất định sẽ hối hận đến đây vào lúc này, gặp phải đám người này.

Một đám tu sĩ nhân tộc vô cùng can đảm, ở đại thế giới còn chưa hoàn chỉnh, trước khi không có được chấp nhận và tán thành của tứ đại giới, lại dám ra tay với tứ đại giới… Nhất định chính là ngươi điên mới có thể làm ra hành động này!

Sở Mặc nhận được tin của Ma Quân, rất nhanh từ tầng ba mươi ba chạy đến.

Bây giờ, toàn bộ vương tộc Sở thị đều di chuyển đến cõi trời ba mươi ba. Còn lại những tu sĩ ở cảnh giới đại tổ khác, cũng phân nhau vào trong cõi trời ba mươi ba, đây là thể hiện địa vị vốn có của bọn hắn.

Vương tộc Sở thị, là gia tộc chúa tể chân chính, thống ngự thế giới này.

Không có ai không phục, bởi vì là phải như thế.

Vương tộc Sở thị, trong năm tháng vô tận đã dùng hành động thực tế của bản thân, chứng mình giá trị của bản thân.

Bọn họ nhận được tôn trọng và công nhận, không chỉ vì Sở Mặc là chúa tể của thế giới này mà thôi.

Càng nhiều hơn, cũng là vì bọn họ tự mình làm được.

Sở Mặc rất nhanh đã đến vách giới. Sau khi đột phá đến cảnh giới này, Sở Mặc đi lại ở thế giới Bàn Cổ đã không bị giới hạn bởi quy tắc, muốn đi bất kỳ nơi nào chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm, trong nháy mắt là có thể đến nơi.

Nhìn thấy hai gã sứ giả này, Sở Mặc liền hiểu ý đồ của bọn họ, không chờ bọn hắn hỏi cái gì, Sở Mặc trực tiếp vung tay lên, sau đó, một bức tranh cứ như vậy xuất hiện trong hư không.

Lúc này, quân đoàn hơn vạn người tu sĩ nhân loại, dưới sự dẫn dắt của Ma Quân, lặng lẽ đi về nơi sâu trong vũ trụ vô hạn.

Pháp Thiên và Lý Quang đều muốn hỏi bọn họ muốn đi làm cái gì. Nhưng ánh mắt hai người lúc này đã sớm bị cảnh tưởng trong hình hấp dẫn, căn bản không hề quan tâm chuyện khác.

Hình ảnh kia Sở Mặc dùng quy luật sức mạnh khống chế, thả rất nhanh, cho nên hai người cũng rất nhanh xem xong toàn bộ. Bọn họ cũng biết ở thế giới Bàn Cổ, cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Hai người đều lặng lẽ không nói.

Nhất là Pháp Thiên của Nam Vô giới, ánh mắt nhìn về phía Lý Quang mang theo vài phần lặng lẽ và ai oán.

Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Khê lại có thể kháng lệnh!

Nếu như Thẩm Khê không kháng lệnh, như vậy chỉ cần hắn cùng Pháp Thiên liên hợp lại sẽ hình thành cục diện giằng co. Lam Quang lão tổ căn bản không thể làm gì được bọn họ.

- Bọn họ đều đã chết rồi, Kinh Hồng còn sống?

Pháp Thiên nói.

Sở Mặc gật đầu:

- Nàng bây giờ đã là một thành viên của thế giới Bàn Cổ rồi

- …

Pháp Thiên và Lý Quang đều xạm mặt lại.

Thực sự là việc đời khó đoán!

Ai có thể nghĩ tới, trong tứ đại giới, phái chủ chiến mạnh mẽ nhất, Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới, chủ tướng của bọn họ lại đầu hàng thế giới Bàn Cổ, trở thành một thành viên của thế giới Bàn Cổ.

Mà căn bản Thẩm Khê rõ ràng có thể sống sót, lại trực tiếp lực chọn kháng lệnh.

Điều này thật đúng là…. Để cho người khác không thể chê bai

- Cho nên, đối với loại tình huống này, ta cũng chỉ có thể nói xin lỗi.

Sở Mặc nhún nhún vai, giang hai tay ra, ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt một chút áy náy cũng không có.