Hắn nói còn chưa dứt lời, Thẩm Tuấn đã nói:

- Lão tứ, đầu tiên, Sở Thiên Cơ mang lễ vật tới vì phụ thân ngươi, không phải ngươi! Thứ hai, hắn mang theo lễ vật tới gặp phụ thân ngươi chẳng qua là muốn quân phí được thông thuận đầy đủ hơn một chút. Nếu như hắn không mang theo lễ vật đi gặp phụ thân ngươi mà đến thẳng hoàng cung cáo trạng, ngươi cảm thấy lấy giao tình giữa hắn và hoàng thượng, chẳng nhẽ lại ủng hộ phụ thân ngươi sao? Hay là chống đỡ cho một đại tướng quân tay nắm trọng binh thân kinh bách chiến mở mang bờ cõi cho đế quốc, lại còn là huynh đệ của mình?

Tiêu Cường nhất thời có chút nghẹn lời, khóe miệng hắn giật giật không biết nói thêm gì.

Lúc này, Lưu Hạ ở một bên gật đầu, nói:

- Lão nhị nói có đạo lý, chuyện này, không thể làm căng như vậy được.

Tiêu Cường nói:

- Vậy chẳng lẽ sẽ mắt mở trừng trừng nhìn nữ tử phương hoa tuyệt đại như cửu công chúa rơi vào tay tên xấu như quỷ kia hay sao?

Lưu Hạ khuôn mặt lạnh lùng lắc đầu, sau đó từ tốn nói:

- Đương nhiên không thể. Chúng ta không động thủ, không có nghĩa là không có ai động thủ!

- Ý của ngươi là?

Thẩm Tuấn khẽ cau mày một cái, nhìn Lưu Hạ. Trong khoảng thời gian này, Lưu Hạ thật sự là quá nổi tiếng, ở toàn bộ đế đô, thậm chí toàn bộ Đại Hạ cũng có danh vọng to lớn. Danh tiếng nhỏ nhoi này làm hắn ít nhiều lâng lâng. Quan hệ với các tứ thiếu khác cũng trở lên xa cách không ít.

Lần này, nếu như không phải là bởi vì chuyện này, sợ rằng Lưu Hạ vẫn sẽ không tới tìm nhóm họ đâu.

Nhưng chung quy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ cũng không thể không giúp.

Chỉ có điều bây giờ nhìn qua Lưu Hạ tìm bọn họ hình như không phải thật sự xin giúp đỡ, dường như là muốn... quyết định? Hay là... muốn lôi mấy huynh đệ họ xuống nước?

Có lẽ là từ nhỏ đã tiếp xúc với những người của hoàng gia, tâm tư của Thẩm Tuấn cũng vô cùng kín đáo. Hơn nữa bất cứ chuyện gì, cho tới giờ hắn đều không ngại phỏng đoán ý của người khác theo hướng tiêu cực nhất. Giống như chuyện hôm nay. Rất hiển nhiên, trong lòng Lưu Hạ thật ra sớm đã có tính toán. Thậm chí có khả năng... Hắn sớm đã âm thầm tìm sát thủ, đã bắt đầu hành động rồi.

Sau đó, hắn gọi mấy người họ qua bày mưu tính kế cho hắn, nhìn qua như là chuyện sắp xảy ra không có chút quan hệ nào với hắn. Đến lúc đó một khi xảy ra vấn đề thì bốn người có mặt không thể không đứng ra xác nhận cho hắn. Nếu không sẽ bị liên lụy.

Tiêu Cường lại ngu xuẩn ở đó hăng hái nghĩ biện pháp giúp hắn, thậm chí còn muốn muốn đích thân ra trận, đi đánh gãy chân Sở Mặc. Đúng là tên ngây thơ?

Tiêu Cường bình thường không phải người ngây thơ như vậy, đơn giản là, hắn đã coi Lưu Hạ trở thành huynh đệ của mình! Thực sự coi hắn ta thành ca ca mà đối đãi.

Nghĩ vậy, Thẩm Tuấn bỗng nhiên đứng lên, nhìn thoáng qua Lưu Hạ:

- Ta đột nhiên nghĩ ra ta còn có chút việc, lão đại, chuyện này ngươi yên tâm, các huynh đệ chắc chắn sẽ không ngồi nhìn. Nếu không, chốc nữa ta sẽ đưa qua vài đồ trang trí trân quý, ngươi đưa tới cho cửu công chúa, nói không chừng sẽ làm nàng vui vẻ đấy.

Đế đô ngũ thiếu kỳ thực đều là người thông minh, Thẩm Tuấn tâm tư kín đáo, bất cứ chuyện gì đều nghĩ rất nhiều. Lưu Hạ lại vô cùng thông tuệ, hắn dường như là trong nháy mắt đã biết Thẩm Tuấn đã nhìn ra gì đó.

Hắn cười cười lắc đầu:

- Quên đi, kỳ thực ngày hôm nay gọi nhóm huynh đệ kết nghĩa tới chẳng qua muốn giải sầu thôi. Thứ nhất, đã lâu không gặp nên rất nhớ mọi người. Thứ hai, chuyện này xác thực làm cho ta có chút buồn bực. Cũng được, thấy mọi người đều rất bận rộn, nếu không thì vậy đi. Hôm nào đó chúng ta sẽ ở Tường Vân lâu, không say không về!

Thẩm Tuấn cũng cười ha ha, nói:

- Được, đại ca cũng không cần để chuyện này trong lòng, thực sự không có ý nghĩa. Cửu công chúa cho dù không có mắt cũng sẽ không coi trọng loại người như Sở Mặc, nói không chừng, nàng có chuyện khác nên mới phải làm vậy, nếu không, chọc giận vị sát thần Sở Thiên Cơ này thì không dễ chơi đâu.

Con mắt Lưu Hạ khẽ híp một cái rồi cười ha hả:

- Yên tâm đi, không có chuyện gì cả đâu...

Sau đó, năm huynh đệ này liền giải tán.

Tam thiếu cùng ngũ thiếu đều thuộc về loại thông minh thành tinh, nói không nhiều. Sau khi tách ra thì chạy như một làn khói.

Thẩm Tuấn cũng vội vã về lại gia tộc, chỉ có điều rất nhanh, lão tứ Tiêu Cường đuổi theo từ phía sau:

- Nhị ca, nhị ca, ngươi chờ một chút.

Đoàn xe của Thẩm Tuấn dừng lại, sau đó Tiêu Cường nhảy luôn lên xe Thẩm Tuấn đặt mông ngồi xuống, nói với xa phu:

- Tường Vân lâu.

Xa phu không nhúc nhích.

Tiêu Cường nhìn thoáng qua Thẩm Tuấn.

Thẩm Tuấn có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói:

- Đi thôi.

- Vâng!

Lúc này xa phu mới đáp một tiếng, chuyển xe đi về phía Tường Vân lâu.

Ở trên xe ngựa, hai huynh đệ rất trầm mặc, đều không nói gì.

Tiêu Cường thực sự không ngu, hắn chỉ tương đối nghĩa khí và trượng nghĩa mà thôi. Máu nóng vừa lên liền không quan tâm gì cả. Nhưng vừa rồi cảnh tượng năm huynh đệ không vui mừng gì mà tách ra làm cho hắn lập tức cảnh tỉnh lại. Mặc dù không lập tức nghĩ thông được nhưng cũng đã cảm giác có gì đó không đúng.

Cho nên, lúc này mới mặt dày mày dạn quấn lấy, muốn có được đáp án từ Thẩm Tuấn.

Sau nửa canh giờ.

Trong một gian sương phòng xa hoa lại vĩ đại trên tầng cao nhất của Tường Vân lâu.

Bốp!

Một tiếng ly vỡ vang lên.

Tiếp theo truyền đến một tiếng mắng tức giận:

- Tên khốn kiếp... Hắn làm sao có thể làm như vậy? Hắn còn coi chúng ta là huynh đệ sao?

Mắng người chính là Tiêu Cường. Mặt hắn đỏ bừng, trong mắt bốc lên lửa giận.

Thẩm Tuấn lại bình chân như vại dựa vào ghế, lười biếng nói:

- Hắn bây giờ là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, hơn nữa ngươi còn không biết sao, mới bổ nhiệm rất nhanh sẽ hạ xuống. Hắn đã trở thành nhân tài trẻ tuổi bây giờ, thân phận địa vị đã là người cao nhất rồi.

Tiêu Cường quẳng một cái chén ngọc cực phẩm, nhìn qua còn chưa nguôi giận, vẫn đứng đó ngực phập phồng kịch liệt.

Trong cặp mắt kia tràn đầy vẻ thất vọng.

Cuối cùng, hắn có chút chán nản ngồi xuống, sau đó nói:

- Thực sự là gặp quỷ rồi. Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta? Nhị ca, chúng ta không thể bị dính vào như vậy.

Thẩm Tuấn thở dài một tiếng:

- Đã bị dính vào rồi, ngày hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, một chốc Sở Mặc liền xảy ra chuyện. Người sáng suốt vừa nhìn biết là chuyện này có liên quan tới chúng ta, cho dù muốn giải thích cũng không có cách nào.