Bọn họ vốn đã chấp nhận mình sẽ chết, tốt nhất là được chết thống khoái. Nhưng vạn vật đều có bản năng cầu sinh, được sống thì dại gì mà từ bỏ chứ.

Nghe Sở Mặc nói, đám Cổ tổ Thái thượng chen nhau đồng ý, cứ như sợ chậm một chút Sở Mặc sẽ đổi ý vậy.

Đông Phương Vân Lạc nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng hỏi:

- Thật ư? Ngài thực sự muốn chúng ta làm chuyện này sao?

- Sao, ngươi không muốn à?

Sở Mặc nhìn Đông Phương Vân Lạc, nhàn nhạt nói.

- Ai nói thế đâu, dĩ nhiên là ta đồng ý rồi.

Đông Phương Vân Lạc oán giận nhìn Sở Mặc nói:

- Ngài cũng không được nuốt lời đó.

- Đúng thế, ngươi là người có thân phận và địa vị, nhất định phải nhất ngôn cửu đỉnh.

Một Thái thượng Cổ tổ khác nói đầy xem thường.

- Nói không giữ lời sẽ bị người khác chê cười đó.

- Người như Sở công tử nhất định giữ chữ tín mà.

Một đám Thái thượng Cổ tổ lúc trước lại có vẻ khúm núm, dùng lời nói thận trọng trước mặt Sở Mặc, bọn họ sợ hắn đổi ý.

Sở Mặc thấy buồn cười, lắc đầu nói:

- Ta sẽ giữ lời.

Ánh mắt của đám người nhìn hắn đã tràn đầy cảm kích. Năm xưa bọn họ sát hại vô số sinh linh của Vương tộc Sở thị, giờ đã bị báo ứng. Đầu lâu của họ bị cắm trên cột cờ trong phế tích Sở thị, dãi nắng dầm sương biết bao năm.

Đối với họ, việc này còn khó chịu hơn cái chết. Cũng may Sở Mặc thiện tâm, hôm nay lại cho bọn họ cơ hội để chuộc tội, chỉ cần bọn họ thật lòng lấy ra hết truyền thừa, dạy cho đám học sinh kia.

Đám Thái thượng Cổ tổ còn không hỏi tỉ mỉ cụ thể gì đã liên tục đồng ý.

Đến khi Sở Mặc nói hết các ý tưởng, bọn họ không nhịn được sùngkính hắn.

Cảm giác của bọn họ với Sở Mặc rất mâu thuẫn. Hận ư, dĩ nhiên là có hận. Dù sao chính Sở Mặc đã khiến bọn họ bị sỉ nhục tra tấn biết bao nhiêu năm. Nhưng trong đó còn có cả sự sám hối. Mất đi vinh quang, thân phận, địa vị và nhiều thứ khác, đám người này sau khi luống cuống đã nghiêm túc suy nghĩ lại.

Kết cục của họ hôm nay chính là báo ứng. Bàn tay họ cũng dính đầy máu tanh, dựa vào đâu mà mong người khác lượng giải chứ.

Vốn bọn họ tưởng Sở Mặc muốn bọn họ dạy cho đệ tử của Sở thịnhất mạch. Bao nhiêu năm qua, bọn họ cũng không biết thế giới bây giờ không còn là thế giới thông đạo như trước nữa. Sau khi biết chân tướng, cả đám hoảng sợ.

Đông Phương Vân Lạc không nhịn được thở dài:

- Thế giới Thần Giám ư… không nghĩ cả thế giới lại thay đổi nhiều như vậy. Không biết đám người khi trước hiện có còn hay không?

Cả đám hơi băn khoăn, cuối cùng đều không tiếng động thở dài.

Cả thế giới đã thay đổi, lớp người mới đã thay lớp người cũ, kỷ niệm ngày xưa chỉ còn là hồi ức. Bọn họ thậm chí cũng có thể tưởng tượng ra, toàn bộ thế giới Thần Giám giờ chẳng còn mấy người nhớ đến bọn họ.

- Làm một người thầy dạy cũng không tồi…

Đông Phương Hằng Thái từ tốn nói.

Liệp Thần lão tổ đã suy sụp lắm rồi, lão nhìn Sở Mặc, run rẩy hỏi lại:

- Thế giới thông đạo bị phá bỏ… còn sinh linh Khôi Địa thì sao? Chúng còn sống không?

Sở Mặc nhìn lão nói:

- Ta không rõ lắm. Đa số sinh linh Khôi địa cơ bản đều ở thế giớithông đạo rồi. Có thể có một số sinh linh cao cấp ly khai đi thôi.

- Nói cách khác… sinh linh Khôi địa không còn nữa ư?

Liệp Thần lão tổ đau thương, đối với sinh linh lãnh huyết bạc tình như Khôi địa, đây đúng là biểu tình hiếm gặp.

Sở Mặc lắc đầu:

- Khôi địa vẫn tồn tại. Thế giới thông đạo cũng sẽ không tan vỡ. Hiện tại đã chứng minh một số lời đồn năm xưa không chính xác.

Liệp Thần lão tổ gật đầu:

- Ta cũng có thể trở thành một thầy giáo à?

- Có thể.

Sở Mặc gật đầu.

Liệp Thần lão tổ rất cảm kích. Sau khi được Sở Mặc gỡ từ trên cột cờ xuống, lão hóa ra một thân thể hoàn chỉnh rồi quỳ rạp xuống, cung kính dập đầu với Sở Mặc:

- Ngày xưa ta đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, từ nay về sau nguyện ý an phận thủ thường.

Sở Mặc gật đầu:

- Chỉ cần các ngươi thật tình ăn năn, tương lai ta sẽ phá bỏ phong ấn, trao trả tự do cho các ngươi. Đông Phương Vận Lạc hỏi:

- Sở công tử, ta có thể hỏi hiện tại cảnh giới của ngài ở mức nào thế?

Sở Mặc nhìn lão nói:

- Đại tổ đỉnh phong.

- …

Những Thái thượng Cổ tổ ở đây đều câm nín, không khí xung quanh lạnh đi.

Đại tổ… lại còn đỉnh phong. Cảnh giới này gần như là truyền thuyết ở thế giới thông đạo. Hầu hết Thái thượng Cổ tổ đều có thể xác định Thái thượng không phải điểm cuối cùng của các tu sĩ, thế gian này nhất định có Đại tổ.

Nhưng bọn họ đã sống rất lâu, trải qua nhiều kiếp luân hồi, nhưng lại chưa từng chân chính gặp qua Đại tổ.

Thời điểm tên Sở Mặc tới tai bọn họ, hắn vẫn chỉ ở Tổ cảnh, còn chưa là gì hết. Một số người còn biết Sở Mặc khi hắn mới ở Đại thánh.

Nhưng từ Tổ cảnh đến Thái thượng tuyệt đối là một chặng đường dài, dù là thiên tài tuyệt thế cũng cần thời gian để tích lũy, ngưng tụ. Phải có đủ thời gian thì mới có thể chân chính lĩnh ngộ được đạo và pháp. Nên đối với người tu hành, Sở Mặc quá trẻ.

- Chúng ta bại không oan.

Đông Phương Vân Lạc nhìn mấy Thái thượng kia, cười khổ.

Sau đó, Sở Mặc phong ấn hết toàn bộ lực lượng của bọn họ. Chiêu thức này cao minh hơn chiêu thức phong ấn của đám Cổ tổ ngày xưa dùng rất nhiều.

Nghe Sở Mặc nói hắn đã vào Đại tổ, cả đám kích động nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, cảm giác khác hẳn rồi. Sau khi Sở Mặc phong ấn họ thì đưa họ đến Vương tộc, giao cho Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y.

Rồi Sở Mặc lại chỉ điểm một chút cho Từ Thi Nghiên về việc tu luyện. Xong mọi việc, hắn mới rời khỏi thế giới Thần Giám.

Cả mảng trời vẫn bị chữ khắc trên đồ vật phong tỏa.

Sở Mặc vừa tới liền nhận được tin chữ khắc truyền đến.

Ba thế lực lớn hiện đều đang ở bên ngoài, tất cả đều mang đến các đồ vật khắc chữ rất mạnh, muốn công phá nơi đây.

- Chủ của ba thế lực lớn đều ở cấp bậc tồn tại cao cấp, hơn nữa, nhiều năm qua, mấy lão già này đã tích lũy được thực lực cực kỳ thâm sâu. Nếu chỉ đối mặt với một người thì còn có thể dùng truyền thừa Bàn Cổ để đối phó. Nhưng muốn lấy một địch ba thì lực bất tòng tâm.

Sở Mặc thầm nghĩ, rồi lại quay sang hỏi chữ khắc?

- Có thể trụ được không?

Chữ khắc hồi đáp không được tốt:

- Khó lắm. Tốt nhất chuẩn bị trốn đi.

- Trốn ư? Sở Mặc cân nhắc. Nếu trước kia hắn còn sợ hãi. Nhưng giờ, hắn đã tu luyện Bàn Cổ kinh, nắm giữ được Bàn Cổ thân pháp nên hắn tuyệt đối tự tin về tốc độ, khả năng chạy trốn của bản thân.