Sau khi hắn lấy được truyền thừa Bàn Cổ, tu luyện Bàn Cổ kinh, nhận thức của hắn về đạo pháp đã lên một tầng cao mới.

Có thể nói, hiện thế giới này không có mấy Giới chủ dám nói hơn Sở Mặc về đạo pháp.

Nên Sở Mặc chỉ nhìn qua đã cảm nhận được đạo pháp cao thâm củalão hòa thượng và lão đạo sĩ, đồng thời cũng thấy rõ thiếu sót trong cách phá giải của hai người.

Thần thức của Sở Mặc rời đi, nhìn lão đạo sĩ và lão hòa thượng nói mấy câu, chỉ ra tất cả các vấn đề then chốt.

Lão hòa thượng và lão đạo sĩ nghe xong đều có cảm giác bừng tỉnh, mặt mũi vui mừng, mặc kệ Sở Mặc đứng đó, hóa thành hai vệt đỏ dài bay về chỗ Vương tộc Sở thị.

Sở Mặc cười cười đi theo. Trong Vương tộc Sở thị có nhiều người đã xuất quan.

Nhiều năm qua, một nhóm người cũng bị già đi.

Ví dụ như bạn bè, bộ hạ cũ của Sở Mặc ở Nhân giới như Hà Húc, Vương Đại Phát, lão thái giám Vô Danh, Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh, Tề tiên sinh đều trở nên già nua.

Cảnh giới của bọn họ rất thấp, hầu như tất cả đều chỉ ở Chân tiên.

Họ có thể sống tới bây giờ cũng là nhờ lượng lớn thuốc lợi hại của Vương tộc Sở thị. Nhưng thuốc có tốt đến đâu cũng có ngày mất đi hiệu lực, khi đó sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại những người này được nữa.

Cảm giác này khiến người ta thấy thương cảm, nhưng đây là quy luật tự nhiên, trên đời mấy ai tránh được sinh lão bệnh tử chứ. Trừ phi thành thần, chứ kể cả mạnh như Sở Mặc cũng còn chưa thấy được vị Thần nào sống đâu.

Bàn Cổ là tôn thần bậc nhất, nó xuất hiện khiến lòng người thổn thức, tuy không chết nhưng lại bị người ta phân ra để trấn áp.

Sở Mặc thầm nghĩ, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên. Tách ra để trấn áp ư!

Đúng rồi, chính là nó.

Sức mạnh của Bàn Cổ tinh thần bị trấn áp ở một địa phương khác.

Nếu có thể tìm được chỗ đó thì chắc chắn sẽ biết nguyên nhân sâu xa.

Sở Mặc nghĩ thế, hắn mỉm cười. Cao Đại Ngốc đi đến thấy Sở Mặc như vậy đầu tiên sửng sốt, sau đó lại nhếch miệng cười.

Bao nhiêu năm không thấy, Cao Đại Ngốc đã đột phá đến Chí tôn rồi.

Sở Mặc rất hài lòng.

- Đại Ngốc!

- Đây, chào thiếu gia.

Đại Ngốc vui mừng, gãi gãi đầu. Sở Mặc đi tới, vỗ cánh tay của anh ta vì Cao Đại Ngốc cao hơn Sở Mặc rất nhiều.

- Đã quen ở đây chưa?

Sở Mặc hỏi.

- Vâng, chỗ này rất tốt thưa thiếu gia.

Đại Ngốc nhìn Sở Mặc, ánh nhìn vẫn hàm hậu như năm đó.

Sở Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn anh ta nói:

- Nhiều năm rồi, ngươi không tìm vợ à? Đại Ngốc đỏ mặt, hơi im lặng, nhìn Sở Mặc chăm chú:

- Thiếu gia, bao nhiêu năm rồi chứ? Con cháu của ta có mấy ngàn người rồi.

- …

Sở Mặc nhất thời đen mặt, sau đó im lặng, cảm thán: con đường tu hành đúng là con đường dài vô tận lại quá cô độc, càng lên cao, càng thấy lạnh lẽo.

Lúc này, Sở Mặc đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức khác thường từ chỗ Từ Thi Nghiên, luồng khí nghiêm nghị xông thẳng lên trời. Khí tức này rất mạnh.

Đến Sở Mặc cũng phải giật mình.

Lão hòa thượng và lão đạo sĩ đang trợn mắt há mồm nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại mặc bộ y phục trắng giữa sân.

Cô gái này chính là Từ Thi Nghiên nhưng khí chất trên người nàng bây giờ khác hẳn lúc trước.

Tuy tướng mạo không thay đổi nhưng vẫn khiến người khác thấy như là hai người khác nhau. Lão đạo sĩ thấy Sở Mặc đi qua, vẻ mặt rung động nói:

- Nhìn thấy không? Đây… mới chính là thể chất tuyệt thế để tu luyện đó! Đúng là khiến người ta rung động. Từ trước tới nay ta chưa từng gặp sinh linh nào có thể chất tốt như vậy. Đúng là khó tin!

Sở Mặc cũng nhìn ra, sau khi giải trừ phong ấn, Từ Thi Nghiên cứ như một viên minh châu, trở nên tỏa sáng.

Bụi che bị lau đi, lộ ra ánh sáng không ai có thể che lấp được. Phát sáng giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết, quá đẹp.

Nhất là trong mắt những người tu hành đỉnh cấp, họ đều mơ ước thu được một đồ đệ có tư chất như thế này.

Chính Từ Thi Nghiên cũng thấy khó tin. Trước nàng không quá để ý mình có thể tu luyện hay không, có tu luyện cũng chưa chắc có cảnh giới cao.

Nhưng khi phong ấn bị giải trừ, gần như trong nháy mắt, Từ Thi Nghiên có khát vọng muốn tu luyện, muốn trở nên mạnh hơn. Đây chính là tiếng gọi sâu thẳm trong linh hồn, là ý định chân chính nhất của bản thân nàng.

Nên nàng trực tiếp nhìn Sở Mặc, thẳng thắn đến mức khiến lão đạo sĩ và lão hòa thượng đều kinh ngạc.

- Sở công tử, ngươi dạy ta tu luyện đi!

- Được!

Sở Mặc trả lời dứt khoát.

Nói đến đây, môn đồ của hắn trên cơ bản đều là những hài tử thu nhận ở Nhân giới lúc trước. Tiểu Hà là người ưu tú nhất, hẳn ở Đại thánh đỉnh phong, thậm chí có thể tiến vào Tổ cảnh.

Rất nhiều năm Sở Mặc cũng không tập trung vào vấn đề này. Đệ tử thân truyền của hắn thật ra chỉ có Phương Lan.

Từ Thi Nghiên được cởi bỏ phong ấn, Sở Mặc lại muốn thu học trò một lần. Tư chất của cô gái này quá ưu tú.

Sở Mặc thậm chí có thể tính ra chỉ cần không quá ba nghìn năm Thần Giám, Từ Thi Nghiên có thể bước vào Tổ cảnh.

Thiên phú cường đại đến mức khiến người khác run sợ. Quá là khủng bố mà. Sau đó, Từ Thi Nghiên trực tiếp quỳ xuống, gọi Sở Mặc là sư phụ.

Không biết Cung chủ Thiên cung thấy cảnh tượng này thì sẽ phản ứng thế nào đây.

Sau đó, lại có một đám người nhao nhao xuất quan gặp Sở Mặc.

Biết Sở Mặc thu đồ đệ, Phương Lan là người vui vẻ nhất. Bất quá đám đồ tử đồ tôn của nàng lại hơi cau có.

Không phải bọn họ không đồng ý với ý của Tổ sư gia, ý của ngài, ai dám phản đối đâu. Nhưng bọn họ không biết Từ Thi Nghiên. Dù nhữngnăm gần đây, Từ Thi Nghiên vẫn ở Vương tộc Sở thị nhưng hầu như ẩn cư, nên không ai biết lai lịch của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này cả.

Nghĩ tới bối phận của nàng, đám đồ tử đồ tôn của Phương Lan chợt cảm thấy đau đầu.

Nhưng họ cũng nghĩ thông rất nhanh vì trong Vương tộc Sở thị cũng có nhiều người có bối phận cao, thêm Từ Thi Nghiên cũng không ảnh hưởng gì.

Phương Lan không để ý đến chuyện đấy. Nàng là một trong số ít những người biết thân phận chân chính của Từ Thi Nghiên. Dù khôngbiết, nàng cũng không bao giờ nghi ngờ quyết định của sư phụ mình.

Nàng kéo tay Từ Thi Nghiên, vui vẻ giới thiệu Từ Thi Nghiên với đám người.

Từ Thi Nghiên cũng biết vài người nhưng cũng có nhiều người nàng mới gặp lần đầu.

Tin tức Sở Mặc trở về chẳng mấy chốc đã lan khắp thế giới Thần Giám, vô số người chạy tới đây.

Nhiều người nửa đường nghe tin Sở Mặc mới thu một đệ tử lại quaylại chuẩn bị hậu lễ.