Cả chiến hàm vô cùng vĩ đại bị môt kích của Bốc Đông đánh thất linh bát lạc. Đây cũng là Bốc Đông không sử dụng loại lực lượng quy luật chí cao, nếu không sợ rằng toàn bộ chiến hạm đều sẽ hóa thành hư vô trong nháy mắt.

- Trí Não?

Sở Mặc lớn tiếng gào to.

- Sở công tử, ta ở chỗ này.

Một thanh âm yếu ớt vang lên ở phía xa.

Sở Mặc chạy tới, thấy nơi đó có một hộp kim loại nhỏ to bằng bàn tay liền thở phào nhẹ nhõm, Trí Não chính là ở trong hộp nhỏ này.

Trí Não rốt cục là hình thứ sinh mệnh như thế nào, Sở Mặc cũng có chút không rõ. Cái này khác biệt to lớn với lý giải về hình thái sinh mệnh của hắn, nhưng mặc kệ thế nào, nó còn sống là tốt rồi.

- Chiến hạm của chúng ta đã bị phế bỏ.

Trí Não có chút buồn bực.

Sở Mặc cầm hộp kim loại nhỏ trong tay, cười hỏi:

- Nếu là có các dạng kim loại, ngươi có thể kiến tạo ra một chiến thuyền như vậy không?

- Đương nhiên có thể, cái này đối với ta mà nói là chuyện rất đơn giản. Nhưng muốn thu thập kim loại cấp cao để làm nên chiến hạm này vô cùng trắc trở. Hầu hết thời gian bên trong phạm vi mấy trăm tỉ dặm cũng không tìm được nhiều thứ hữu dụng. Kim loại tầm thường căn bản không đủ để chống đỡ chiến hạm khổng lồ như vậy.

Trí Não giải thích.

Sở Mặc cười nói:

- Ta nghĩ mấy thứ đó chỗ ta chắc là có một ít.

Nói xong Sở Mặc trực tiếp đưa hết tất cả các loại thần kim mình thu thập được ra.

Trí Não liền ngây người, nó nhanh chóng bay từ trong tay Sở Mặc ra ngoài vòng quanh những thần kim kia, hình chiếu trên hộp kim loại nhỏ chiếu ra từng đạo quang mang, tựa hồ như đang xác định và đánh giá tính năng của những thần kim này.

Sau một lát nó liền vô cùng hưng phấn, lớn tiếng hét lên:

- Ngươi sao lại có nhiều kim loại cực phẩm như vậy? Trời ơi, nếu như sớm lấy ra ta thậm chí đã sớm có thể thăng cấp! Thật tốt quá, những thứ này đều là tài liệu đỉnh cấp trân quý nhất trong vũ trụ này. Có nhiều thứ ta thậm chí cho tới bây giờ đều chưa từng thấy quá. Bất quá ta có thể phân tích chúng nó. Nhưng tới thời điểm tạo hình ngươi phải giúp ta luyện hóa, ta không có bản lĩnh này.

- Được.

Sở Mặc cung rất muốn mình có thể giúp Trí Não.

Sau đó Sở Mặc bắt đầu cùng Trí Não luyện hóa những thần kim này. Đồng thời Trí Não cũng lấy thứ cao cấp nhất trong số này thay đổi trang bị cho mình. Dùng lời nói của nó là: Nếu như người kia lại xuất hiện nó sẽ không cần lo lắng. Lúc trước nó có thể hoàn hảo không hao tổn còn sống là bởi vì trong nháy mắt khi Bốc Đông xuất thủ với chiến hạm, nó đã lấy tất cả năng lượng trên chiến hạm tới bảo vệ mình.

Bởi vì chiến hạm bị nghiền nát là việc không thể tránh né, mà nó miễn là còn sống thì lúc nào cũng có thể tạo ra chiến hạm.

Đối với cái này Sở Mặc đương nhiên là rất tán thành, chỉ cần Trí Não còn sống là được. Có Trí Não ở đây, đến lúc đó mặc kệ hắn cắm rễ ở nơi nào đều có thể dùng Trí Não trực tiếp thành lập một hệ thống hoàn thiện không gì sánh bằng. Lấy Trí Não làm đại quản gia cũng có thể làm cho lão quản gia bên kia hoàn toàn rãnh rỗi, làm một người vung tay chỉ là được rồi.

Tuổi của lão quản gia cũng quá lớn rồi, Sở Mặc không muốn hắn quá mệt nhọc, đến lúc đó mọi thứ đều an định lại, cũng có thể khiến hắn an nhàn hưởng phúc.

Việc này lại đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn đối với Trí Não.

Sở Mặc cùng Trí Não ở chỗ này nghiên cứu làm thế nào để nghiên cứu được một chiến hạm mới vô địch.

Bốc Đông bên kia từ hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình đang ở biên giới sát vùng đất Vĩnh Hằng. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng trên người minh nhất định là xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm giác được trí nhớ của mình dường như bị khuyết.

Thật ra đã rất lâu trước hắn cũng từng có cảm giác này.

Nhưng cảm giác kia vô cùng nhạt cho nên hắn cũng không quá để tâm. Nhưng cảm giác đó lại môt lần nữa xuất hiện vào lúc này.

Bốc Đông bắt đầu liều mạng thôi diễn, trải qua các loại tính toán, nhưng tới cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Sau đó sắc mặt hắn âm trầm về tới đất Vĩnh Hằng, sau đó tiếp tục hỏi một thời gian.

Cái này vừa hỏi liền phát hiện vấn đề!

Trí nhớ của hắn lại có một đoạn thời gian rất dài là trống không.

Nói cách khác, trong khoảng thời gian này rốt cục là xảy ra chuyện gì, với cảnh giới như hắn cư nhiên lại không có một chút năng lực để truy ra.

Điều này khiến trong lòng Bốc Đông vô cùng tức giận, thậm chí có chút hoảng sợ.

- Rốt cục là ai?

Trên khuôn mặt anh tuấn kia là một mảnh u ám. Loại tư vị này thật sự là quá khó tiếp thu, nhất là cái cảm giác sợ hãi khi vận mệnh không thể nắm trong tay càng làm cho hắn cảm thấy lưng phát lạnh.

Đối phương chỉ là lau trí nhớ của hắn chứ không thật sự động thủ với hắn, nếu không hắn có thể đã gặp nạn rồi.

- Trên đời này, người có năng lực hẳn cũng chỉ có chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng, còn lại toàn bộ đất Vĩnh Hằng không ai có thể làm cho ta một chút nhận biết cũng không có, lại hoàn toàn thôi diễn không ra bất kỳ dấu vết nào…

Bốc Đông cau mày thì thào khẽ nói.

Nhưng người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba thế lực lớn căn bản không có bất kỳ lý do gì để xuất thủ với hắn, nhưng người đó nếu thật sự ra tay với hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy, mà trực tiếp đánh chết hắn!

Càng chưa nói một trong ba chủ thế lực lớn còn là phụ thân của hắn!

Tuy nói ở đất Vĩnh Hằng thân tình rất nhạt, nhưng hắn lại không làm ra chuyện trái đạo đức gì, càng không phản bộ phụ thân của hắn, phụ thân hắn căn bản không thể động thủ với hắn.

- Đó chính là…. Thế giới trên thân thể vẫn tồn tại một vô thượng khó lường!

Bốc Đông híp mắt, trong mắt lóe ra quang mang giá rét.

Hắn vừa phẫn nộ vừa sợ hãi ngồi ở chỗ kia trầm tư một lát, sau đó thì thào nói:

- Trong trí nhớ của ta, ký ức sau cùng là muốn đi tìm tên trộm chết tiệt đánh cắp Tinh Hạch kia, sau đó cũng muốn đi tìm thanh đao săn kia cùng chủ nhân của nó. Bởi vì dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, những người ở đất Vĩnh Hằng nhất định phải đi qua thanh đao săn kia mới có thể rời khỏi thế giới thân thể.

Bốc Đông nói, quang mang trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt:

- Mấy năm gần đây, chuyện trọng yếu nhất ở nơi Vĩnh Hằng chính là hai thứ đó. Mà ta… liên tiếp hai lần ký ức bị biến mất, chẳng lẽ có quan hệ tới cái này?