Bởi vì bọn họ thật sự đã kinh hãi rồi, không thể tin nổi, Sở công tử lại nắm giữ đạo Tinh thần. Hơn nữa.. nhìn cấp bậc của hắn, chắc chắn cao hơn Tinh Thần Đạo Quân rất nhiều! Thật sự là khủng bố mà!

Sở Mặc cơ bản không hề để ý đến Bạch Linh Cổ Tổ và Huyền Tôn Cổ Tổ. Trong nháy mắt khi hắn khôi phục, cũng đã khai hỏa toàn bộ pháp lực, vận hành Thiên Ý Ngã Ý đến mức cực hạn.

Sau đó, chém một đao về phía Tinh Thần Đạo Quân!

Giờ khắc này, Đạo trên người hắn hoàn toàn áp chế Tinh Thần Đạo Quân!

Bên kia, Bạch Linh Cổ Tổ và Huyền Tôn Cổ Tổ đều nháy mắt thitriển ra đạo hạnh mạnh nhất của bọn họ!

Đạo của Bạch Linh Cổ Tổ là Đạo Linh.

Cái gì gọi là Đạo Linh, đó là một loại đạo chủ yếu nghiên cứu vạn linh trên thế gian, có thể hình thành được đạo này chắc chắn là vô cùng trắc trở. Có thể đi đến cuối cùng thì thật sự càng làm cho người ta không thể tin nổi.

Đạo Linh này có thể trong nháy mắt chế tạo nên vô số sinh linh, sau đó liền cho chúng linh cực kỳ mạnh mẽ! Kỹ năng này khá khủng bố. Bởi vì Bạch Linh Cổ Tổ thậm chí có thể chế tạo nên sinh linh ở cảnh giới Thái Thượng!

Mỗi lần nàng thi triển Đạo Linh hết sức, dù vũ trụ mênh mông đến đâu cũng sẽ xuất hiện thiên quân vạn mã chỉ trong nháy mắt. Khung cảnh náo nhiệt đến kinh khủng đó là thủ đoạn ả đắc ý nhất.

Nhưng ả còn chưa kịp thi triển ra thủ đoạn ấy, trong Tinh thần cũng đã xuất hiện một tiếng đạo hào:

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Ầm! Nguyên thần của Bạch Linh lão tổ liền bị thương nặng.

Trên khắp bầu trời, những sinh linh kinh khủng mà ả mới sáng tạo ra liền tiêu tan thành mây khói.

Huyền Tôn lão tổ bên kia còn tệ hơn, vừa lúc đang chuẩn bị đánh ra một đòn lực lượng huyền diệu khó giải thích thì trong đầu cũng đã vang lên đạo hào:

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Oa! Gã liền phun ra một ngụm máu tươi.

Lại nhìn bên kia, một tia sáng đỏ ngòm, rực rỡ đến tận cùng nháy mắt sáng lên trên bầu trời cao của vũ trụ thương mang, sau đó... Đầu của Tinh Thần Đạo Quân liền bay lên thật cao.

Hai vị Thái Thượng Cổ Tổ là Huyền Tôn và Bạch Linh dù đang đau đớn và kinh hoàng vô cùng nhưng vẫn nhìn thấy cái đầu của Tinh Thần Đạo Quân bay lên. Bọn họ thậm chí còn nhìn rõ sự kinh hoảng lộ ra trong mắt Tinh Thần Đạo Quân.

Bị ám hại rồi!

Đây dường như là ý nghĩ duy nhất trong đầu hai vị Cổ Tổ là Bạch Linh và Huyền Tôn lúc đó.

- Chạy…Hai vị Thái Thượng Cổ Tổ Huyền Tôn và Bạch Linh không chút do dự xoay người, định rời đi.

Tinh Thần Đạo Quân đã gặp nạn rồi, điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa!

Thái Thượng Vô Cực quả là đủ âm hiểm, lại có thể ở lúc sau cùng mới ra tay. Điều này làm cho Huyền Tôn và Bạch Linh hận vô cùng. Nhưng bọn họ lại hoàn toàn không dám tiếp tục ở lại nơi này. Bất kể ra sao, bọn họ cũng muốn truyền tin tức ra ngoài, làm cho tất cả mọi người biết chuyện gì đã xảy ra. Tin tức của Hứa Thiên Khiếu là sai!

Đúng vậy, không phải là giả, mà là sai!

Bọn họ thậm chí còn nghĩ đến việc Hứa Thiên Khiếu chắc chắn đã gặp nạn, hơn nữa còn gặp cảnh giống bọn họ, ở lúc sau cùng lại bị Thái Thượng Vô Cực cho một nhát!

Lúc này Huyền Tôn và Bạch Linh cơ bản không thể tưởng tượng nổi việc Tinh Thần Đạo Quân gặp nạn không chút liên quan gì đến Thái Thượng Vô Cực! Hoàn toàn là vì đạo của Sở Mặc có thể khắc chế tuyệt đối đạo của Tinh Thần Đạo Quân. Dù không có Thái Thượng Vô Cực ra tay trợ giúp thì Tinh Thần Đạo Quân cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Mặc.

Nhưng đến lúc này, biết hay không biết thì có khác gì nhau?

Bởi Sở Mặc đã đuổi giết đến nơi rồi!

Bởi vì đạo hiệu của Thái Thượng Vô Cực vẫn còn đang nổ tung trong tinh thần của hai vị Cổ Tổ Huyền Tôn và Bạch Linh!

- Vô Lượng Thiên Tôn!

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Huyền Tôn và Bạch Linh cũng sắp điên mất rồi. Từ xưa đến giờ bọn họ nào có từng ăn phải sự thua thiệt ngần này?

Bằng đạo hạnh, tu vi, tầm mắt và năng lực tính toán kinh khủng của bọn họ, bọn họ vẫn không thể nghĩ ra nổi lý do vì sao Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng lại ra tay với bọn họ.

Cơ bản là không thể hiểu nổi!

- Vì sao? Bạch Linh Cổ Tổ nhịn không được rống lên một tiếng:

- Thái Thượng Vô Cực, dù năm tháng ngươi thành đạo sớm hơn bọn ta nhiều hơn vô số, ngươi cũng không thể ức hiếp người khác như vậy!

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Câu trả lời cho câu của ả, chỉ có một đạo hiệu, không mang theo chút cảm tình gì mà chỉ mang theo uy áp vô ngần!

A.. Phụt!

Bạch Linh Cổ Tổ liền phun ra một ngụm máu tươi, trong đó có đếnphân nửa là vì tức.

Lúc này, một ánh đao màu đỏ máu yêu dị lạnh như băng liền sáng lên ở một bên!

Đầu của một trong những Chúa tể của Thông đạo, đã sống qua vô vàn năm - Huyền Tôn - cứ vậy mà bay thẳng lên trời cao.

Bạch Linh cũng sắp tức điên rồi!

Một vị Cổ Tổ đã gặp nạn! Tiếng rống giận điên cuồng của Huyền Tôn bây giờ mới truyền tới, chấn động cả một vòm trời!

Thật sự quá kinh khủng đến độ làm người ta sởn gai ốc. Nhưng lãnh thổ này đã bị ba vị Cổ Tổ hoàn toàn phong ấn, vì thế, trừ chính bọn họ, không còn ai có thể biết chỗ này thật sự đã có chuyện gì xảy ra.

Thật sự quá tệ!

Bọn họ tự đào cho bản thân một cái hố lớn, rồi sau đó, lại tự mai táng chính mình ở trong đó. Thế gian này còn có chuyện nào đáng cười hơn chuyện này đây?

Bạch Linh Cổ Tổ lúc này giống như đã điên rồi, không ngừng không nghỉ thuấn di rồi lại thuấn di về phía phương xa vô tận… Lần đầu tiên trong đời, ả hoài nghi tốc độ của mình, vì sao lại chậm chạp như vậy?

Thực tế thì cả bầu trời vũ trụ mênh mông đều không ngừng lùi lại sau lưng ả!

Tốc độ của ả đã đạt đến giới hạn. Thân là một Thái Thượng Cổ Tổ… tất nhiên có thể đạt đến tốc độ lớn nhất. Ả rất kinh hoàng, một sự kinh hoàng trước nay chưa từng có.

Ả cuối cùng cũng cảm nhận được thì ra cái chết có sức uy hiếp thật đáng sợ.

Ả thậm chí còn có cảm giác mê man vô cùng, giống như là thế giới trong mắt ả… đã không còn chân thật như trước.

Trước khi lựa chọn chặn giết Sở Mặc, Bạch Linh Cổ Tổ chưa từng nghĩ đến hậu quả sẽ thế này. Ả hối hận, vô cùng hối hận, hối hận đến tím ruột tím gan! Bỗng nhiên, ả cảm giác thấy phía trước mặt xuất hiện một bóng ma!

Một bóng ma to lớn!

Ả thậm chí chưa xác định rõ bóng ma kia là cái gì đã không nhịn được kinh hoàng hô lên một tiếng:

- Không được! Không được giết ta!

Ánh sáng đỏ ngòm sáng lên.