Nhưng cảnh giới của Sở Sở cũng không thấp, đạo hạnh rất sâu. Nói câu đó xong, nhận thức của nàng liền tính toán một hồi, sau đó trên mặt dần lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì, nàng bây giờ đã hiểu khả năng này là thật sự tồn tại!

- Thật ra thì, chưa nói tới là có bao nhiêu khoa trương, muốn thực hiện bước kia tuy rất khó nhưng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng y hẳn là đã cảm nhận được điều gì đó từ thái độ của Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng, vì thế mới lựa chọn rời đi.

Sở Sở cũng không giấu giếm bất kỳ điều gì với em gái mình.

Sở Sở nhìn Sở Mặc:

- Thái độ của hai vị tiền bối? Nói đến đây thì ta vẫn có chút ngạc nhiên…

Sở Mặc cười nói:

- Rằng bọn họ vì sao lại giúp ta sao? Sở Sở gật đầu.

Sở Mặc nói:

- Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không thể nói rõ ra được, vì họ thật ra cũng chưa nói cho ta. Nhưng theo suy đoán của ta, kết hợp thêm ký ức đời trước thì ta cảm giác chuyện này chắc hẳn liên quan tới con đường thông thiên.

- Hả?

Sở Sở không nghĩ tới, vòng vèo một hồi, chuyện này lại vẫn liên quan đến con đường thông thiên. Sở Mặc nói:

- Cho đến bây giờ, toàn bộ nhân vật đỉnh ở thế giới Thông đạo này đều biết đến sự tồn tại của hai vị này, một người trấn giữ phương Đông, một người trấn giữ phương Tây. Có thể nói, nhờ vào hai người bọn họ mà thế giới Thông đạo mới có thể bình yên vô sự cho đến bây giờ.

Sở Sở gật đầu:

- Đúng vậy, ta từng nghe nói chính vì có hai vị tồn tại cao nhất canh giữ hai phía Đông Tây, Thông đạo mới có thể vững chắc. Nếu không, chắc hẳn từ rất lâu trước đây, Thông đạo đã gặp nguy hiểm phải sụp đổ.

- Nơi đây đến cùng là thế giới như thế nào, dù là hai tồn tại cao nhấtnhư bọn họ cũng không thể nói rõ ràng. Thế nhưng, sự tồn tại của những Thái Thượng Cổ Tổ bên trong mỗi cổ tộc kia lại có nguy cơ to lớn với thế giới Thông đạo.

Sở Mặc từ tốn nói.

Sở Sở sợ đến ngây người. Nàng đầu tiên có chút khó tin nhìn Sở Mặc, ngay sau đó trên mặt nàng có vẻ cân nhắc, lẩm bẩm:

- Họ tồn tại càng nhiều, tiêu hao đối với Thông đạo càng lớn. Sinh linh và tu sĩ Tổ cảnh thì khác, dù tu luyện thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình hình tổng thể của Thông đạo. Nhưng Thái Thượng Cổ Tổ thì không như thế…- Bọn họ biết luân hồi.

Sở Mặc nói:

- Mỗi một lần luân hồi đều phải tu luyện lại một lần. Nhưng tài nguyên trong Thông đạo thì không thể luân hồi như thế, tốc độ những tài nguyên kia sinh trưởng lại không theo kịp nổi tần số nhóm Thái Thượng Cổ Tổ kia luân hồi. Tài nguyên đỉnh cấp trong Thông đạo thật ra đang không ngừng giảm đi. Đây cũng là vì sao trong cổ tộc họ Triệu, bốn tên Cổ Tổ kia thế nào cũng không muốn giúp Triệu Đế bước vào Thái Thượng. Cũng chỉ bởi càng có nhiều Thái Thượng Cổ Tổ thì tài nguyên của Thông đạo càng ít thêm một chút.

Sở Sở nói:

- Nếu thế, tổ tiên của chúng ta năm đó chế tác Phong Thần Bảng… có khi nào là có lý do đó?

- Cũng có khả năng như thế, nhưng phần nhiều hơn là vì chống lại lẽ trời đấy!... Nhưng đáng tiếc, hắn ta lại thất bại, trả lại cho cả Thông đạo rước thêm vô số tai họa sau này.

Sở Mặc bình tĩnh nói.

Sở Sở nhìn Sở Mặc:

- Vậy bây giờ nếu thật sự làm cho đa số Thái Thượng Cổ Tổ trong Thông đạo gặp đại kiếp hết, thế giới Thông đạo nhất định sẽ trở nên tốt hơn phải không?

- Lý thuyết thì là như vậy. Thực tế sẽ trở nên thế nào thì ta cũng không tiện nói.

Sở Mặc cười khổ:

- Dù sao, nhóm Thái Thượng Cổ Tổ này ngã xuống, chưa biết chừng lại gặp thêm nhóm Thái Thượng Cổ Tổ kia đến. Nhưng chắc chắn quá trình này sẽ khá là dài.

- Sau khi vượt qua quá trình khá dài này sẽ đến quá trình chúng ta tìm kiếm con đường thông thiên?

Sở Sở nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn thoáng qua khối ngọc giản trong tay:

- Vài bí mật về con đường thông thiên chắc là ở trong nó.

Sở Sở đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy bản thân bị kinh động. Thứ này đã ở trong tay nàng rất lâu rồi, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ xem thử nó một lần, dù cho đây là vật của ca ca nàng.

- Huynh nói có khả năng Linh Thông Thượng Nhân nắm giữ bí mật của con đường thông thiên?

Sở Sở kinh ngạc hỏi.

Sở Mặc cười gật đầu. Sở Sở lại nói:

- Vậy vì sao y không tự mình đi đến con đường kia? Còn sắp xếp âm mưu từ muôn đời trước để làm gì?

Sở Mặc lắc đầu nói:

- Bởi vì, con đường kia rất gian nan.

Con đường kia rốt cuộc khó khăn đến độ nào? Từ muôn thuở tới nay, lịch sử thật sự có thể chứng minh, số người có thể tìm được con đường kia và thành công thông qua, đến một người cũng không có!

Chuyện này không liên quan đến chuyện lịch sử Thông đạo bị gián đoạn. Thật sự là không có thành công nào được ghi lại, vì cả những điển tịch cổ xưa nhất được các cổ tộc lưu giữ cũng không có chút ghi chép nào.

Có thể đã từng có, nhưng không ai biết. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, con đường kia cực kỳ gian nan, gian nan đến mức tưởng như khôngchút hy vọng. Đó là một sự thật không ai có thể chối cãi.

Sở Sở trầm mặc một hồi rồi nói:

- Chuyện này quá hệ trọng. Chúng ta tốt hơn hết là không nên suy tính vội, ngược lại trước tiên cứ làm xong chuyện trước mắt này đã rồi bàn tiếp.

Sở Mặc gật đầu, sau đó nói:

- Khó khăn lắm mới tới một lần, có muốn gặp hai chị dâu của muội một chút không?

Sở Mặc biết, thân phận Sở Sở bây giờ không hợp để tiết lộ ra nêncũng không không mời nàng gặp ai khác nữa.

Sở Sở hài lòng gật đầu:

- Muốn, muốn chứ. Ta luôn muốn gặp hai nàng một chút, nhìn xem người thế nào có thể khiến cho ca ca ưu tú như thế này của ta khuynh đảo. Huynh không biết đâu, mấy năm nay Cổ Băng Băng thật sự là nhìn mà thấy thương…

Sở Mặc cười khổ, khoát khoát tay. Hắn không muốn nói đến chuyện này. Cổ Băng Băng là một cô gái tốt, nhưng vấn đề là cô gái tốt thì trên đời có rất nhiều. Những người con gái của Phiêu Diêu Cung có ai không phải là cô gái tốt? Nếu hắn thật sự có ý nghĩ như thế, chắc bên cạnh hắnthê thiếp đã sớm thành đàn, đạo lữ(người yêu) đã sớm gom lại được bó lớn mất.

Nếu thật sự làm như thế, những điều hắn bận lòng sẽ càng nhiều thêm.

Điều mọi người tu hành tìm kiếm là sự tự do, sự tiêu diêu tự tại. Giống như Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y vậy. Bọn họ tuy đều là vợ Sở Mặc, nhưng mấy năm nay bọn họ cũng không phải luôn luôn sống chung với nhau.