Bởi vì cổ tộc họ Triệu bây giờ trừ bốn vị Thái Thượng Cổ Tổ còn có một vị Cự Đầu Tổ cảnh có thể nói là vô địch trong những người dưới Thái Thượng!

Người này tên là Triệu Đế! Đế trong Đế vương!

Gã vốn không phải tên như vậy, nhưng sau khi bước vào Tổ cảnh thì tự mình đổi tên.

Gã cho rằng, nếu mấy vị Cổ Tổ trong tộc không âm thầm gây khó dễ, không muốn cổ tộc có thêm một Thái Thượng tranh giành tài nguyên riêng với mình, gã đã sớm bước đến cảnh giới đó rồi!

Cho nên, gã đổi tên mình thành Triệu Đế cũng phần nào tỏ rõ cõi lòng mình. Chẳng qua trước cuộc bão táp đã đến gần mười ba cổ tộc, tình cảnh của Triệu Đế vẫn không tốt hơn chút nào.

Trong gia tộc, dưới bốn vị Cổ Tổ, địa vị của gã tất nhiên cao không cần nói, giống như là cao cao tại thượng vậy. Nhưng chỉ với điều này thì Triệu Đế không để vào mắt. Mong muốn duy nhất của gã là đột phá đến cảnh giới Thái Thượng, thật sự đạt đến trình độ “Dù luân hồi vẫn sẽ nắm rõ mọi việc”.

Muốn đạt đến trình độ ấy, Tổ cảnh còn kém rất nhiều. Giống Sở Mặc, một nhân vật từng kinh diễm như vậy lại dốc lòng sắp đặt việc luân hồi như thế nhưng vẫn phải đợi bao nhiêu năm tháng mới có thể luânhồi. Nếu không, hắn sao có thể bắt đầu luân hồi từ mười mấy kỷ nguyên trước, nhưng đến bây giờ mới đi đến đây?

Chỉ có đạt đến Thái Thượng mới có thể thật sự thoát khỏi mọi giới hạn!

Nhưng Triệu Đế căn bản không dám đột phá. Gã thậm chí từng thử rời khỏi cổ tộc họ Triệu, tìm nơi thật sự không có người qua lại để độ kiếp, nhưng cuối cùng vì đủ loại nguyên nhân lại vẫn chưa thành công.

Cuối cùng, gã cũng hiểu vì sao lại thế, có chút nản lòng thoái chí, ẩn cư quanh năm. Chuyện đó là để ứng phó với cuộc bão táp sắp ập đến mười ba cổ tộc.

Sở công tử có một không hai luân hồi trở về báo thù hận cũ, muốn hủy diệt cả mười ba cổ tộc!

Hai vị có cao thủ không ai sánh được là Thái Thượng Vô Cực canh giữ phương Đông và Phật Đà vô lượng canh giữ phương Tây chẳng biết vì sao lại đồng thời ủng hộ Sở công tử.

Sự ủng hộ thế này chẳng khác bao nhiêu so với ra tay giúp đỡ. Thái thượng Cổ Tổ của mười ba cổ tộc khi đối mặt với Sở Mặc căn bản không thể bày ra toàn bộ sức mạnh. Có thể tung ra một phần năm đã coi là nhiều rồi!

Ngay từ đầu Triệu Đế đã thờ ơ lạnh nhạt với chuyện này. Trong lòng gã thậm chí không chút chấn động!

Rất đơn giản, Sở Mặc chỉ nhắm đến những Thái thượng Cổ Tổ, việc giết chết đệ tử cổ tộc khác chỉ là tiện tay mà thôi. Từ chuyện xảy ra với Đông Phương cổ tộc cũng đủ thấy, nếu đủ cơ trí thì vẫn có cơ hội chạy trốn. Triệu Đế ngay lập tức quyết định ra sáng kiến, khi Sở Mặc bước đến cương vực của gia tộc họ Triệu, gã liền trốn đi!

Gã không muốn chạm mặt với tên thiên tài yêu nghiệt có một không hai đó chút nào!

Cái gì mà đánh bại Sở Mặc sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trong Thông đạo… Lời như thế chỉ có thể lừa gạt những kẻ ngu si trẻ tuổi thừa nhiệt huyết mà thôi. Triệu Đế gã chẳng coi ra gì.

Thật không ngờ, ý định của gã bị người ta biết được! Bốn lão tổ của cổ tộc họ Triệu chia làm bốn phương, thẳng tay phong kín toàn bộ đường đi để phòng Triệu Đế chạy trốn!

Đến lúc này, trong lòng Triệu Đế tức giận mắng bốn tên Cổ Tổ vô sỉ, cùng lúc cũng bỗng dưng nghĩ ra Vô cực Thái Thượng và Vô lượng Phật Đà chỉ không cho phép Cổ Tổ nhằm vào Sở Mặc, cũng không cấm họ làm gì với người khác à!

Đừng nói là bốn vị Cổ Tổ, dù chỉ có một vị… Triệu Đế cũng không phải là đối thủ mà!

Sau đó, có một vị Cổ Tổ trong bốn vị là trực hệ với Triệu Đế, truyềnâm cho gã nói rằng bây giờ chỉ cần gã ra tay, nếu có thể đánh chết Sở Mặc, bốn vị Cổ Tổ bọn họ sẽ cố gắng hết sức bảo vệ gã có thể bước vào cảnh giới Thái Thượng!

Vừa đấm vừa xoa!

Triệu Đế hiểu rằng, gã bằng lòng cũng phải đồng ý, không bằng lòng… cũng phải đồng ý!

Gã cơ bản không hề có quyền lựa chọn!

Trong lòng gã vô cùng phẫn nộ nhưng không có cách nào cả. Vì thế, Triệu Đế rất dứt khoát đồng ý, sau đó, gã lại dứt khoát công khai mở lời khiêu chiến.

- Sở công tử, có dũng khí đánh với ta một trận không?

Lời nói của Triệu Đế qua cổ tộc họ Triệu rất nhanh đã lan truyền ra bên ngoài. Việc này cũng đồng nghĩa với giữ mặt mũi cho cổ tộc họ Tào, cho họ một ân tình lớn! Bên cổ tộc họ Tào tất nhiên vô cùng cảm kích, liền đưa đến Triệu gia rất nhiều tài nguyên tu luyện hảo hạng để tỏ ý cảm ơn.

Lời đồng ý của Sở Mặc cũng đến rất nhanh:

- Con cháu Triệu gia, không muốn chết thì mau cút khỏi lãnh thổ Triệu gia. Triệu Đế, đến đây nhận cái chết nào!

Một câu vang lên trong toàn bộ lãnh thổ của cổ tộc họ Triệu? Âm thanh kia lướt qua đại dương mênh mông vô tận, bay qua Trường Giang và Hoàng Hà rộng lớn, truyền khắp bình nguyên bao la, lại xuyên qua những ngọn núi lớn cao vút, truyền đến trong tai con em cổ tộc họ Triệu, cũng truyền đến trong lòng mỗi người.

Băng giá, dứt khoát, khí phách!

Có một không hai.

Mãi đến lúc này, cổ tộc họ Triệu mới thật sự hiểu ra tâm tình lúc ấycủa những con cháu Đông Phương gia tộc tự mình chạy khỏi địa bàn cổ tộc mình trước đây.

Họa từ trên trời rơi xuống, không còn nhà để về, bị người ta cứng rắn đuổi đánh ra khỏi gia tộc nơi mình ở. Không muốn đi? Vậy thì đi chết đi!

Sở Mặc tuy dùng thủ đoạn vô cùng lãnh khốc để đánh chết vô số sinh linh Đông Phương cổ tộc, nhưng chuyện hắn thật sự cần làm không phải là diệt sạch hoàn toàn, mà là… hoàn toàn tiêu diệt “cổ tộc” này!

Việc này với việc diệt sạch gia tộc mới nhìn có hơi giống nhau, nhưng thực tế lại không giống nhau.

Phương pháp báo thù này của Sở Mặc không phải nhằm mục đích giết sạch toàn bộ đệ tử cổ tộc, mà là muốn đánh cho toàn bộ cổ tộc trong Thông đạo tàn phế!

Giống như lần trước ở trên lãnh thổ của Đông Phương gia tộc vậy, bây giờ đã thành tòa thành không một bóng người, cả vùng đất đều bị Sở Mặc hủy diệt.

Xây nên một tòa thành khổng lồ như vậy đối với bất kỳ cổ tộc nào cũng là một khoản đầu tư lớn. Nhưng vấn đề mấu chốt là Sở Mặc hủythành đã nói lên thái độ của hắn: Hắn chưa chết, ai dám trở về dựng lại thành trì đây?

Không thể trở về gia viên xây dựng lại thành trì, cũng chỉ có thể lang bạt bên ngoài. Thái Thượng lão tổ thì bị chặt đầu treo trên cột cờ thị chúng, đệ tử thì có nhà không thể về. Chuyện này cũng có khác gì chuyện gia tộc diệt vong.