Một quân đoàn kinh khủng như vậy nếu muốn san bằng một cổ tộc nào đó thì không ngoài tầm của một lão tổ Thái thượng nào. Cổ tộc kia chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất to lớn!

Cho dù một tên lão tổ cảnh giới Thái thượng không ngừng trấn áp cũng phải cần một khoảng thời gian. Ở nơi phế tích Sở thị vương tộc, một tấm lưới ánh sáng... đã che phủ toàn bộ mấy trăm tỉ sinh linh Hôi Địa.

Tấm lưới ánh sáng này rốt cuộc là cái gì? Phía trên đó tại sao lại có sức mạnh sấm sét kinh khủng như thế? Sức mạnh sấm sét vì sao lại tương tự như với thiên kiếp Tổ cảnh vậy?

Một tấm lưới ánh sáng như vậy dùng để giết đám sinh linh Hôi Địa này nhất định là đòn chí mạng.

Không có bao nhiêu sinh linh Hôi Địa có thể may mắn còn sống dưới tấm lưới ánh sáng đó. Ngay cả sinh linh Hôi Địa là Tổ cảnh cũng sẽbị thương nặng.

Lúc này cho dù là người của 13 cổ tộc hay là mấy người ở kia xem náo nhiệt, tất cả đều bị chấn động sâu sắc.

Bọn họ rốt cục đã hiểu rõ, danh hiệu Sở công tử cái thế vô song cũng không phải là hư danh, cũng không phải là tôn xưng. Nếu như thủ đoạn này cũng không coi như là cái thế vô song, bọn họ thực sự không nghĩ ra thế nào mới là chứ?

Người của 13 cổ tộc trong lòng càng thêm sợ hãi hơn. Sự khinh thị từ trước tới nay của họ với Sở Mặc đột nhiên thấy nực cười biết bao? Bọn họ vẫn cảm thấy Sở Mặc không dám giết 12 cổ tộc khác, vẫn cảm thấy danh tiếng của Sở Mặc lớn đến thế là vì cố tình nói quá lên mà thôi.

Ngày hôm nay thấy được cảnh tượng này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu Sở Mặc thật sự không phải chỉ có hư danh. Bọn họ lại là đại địch sinh tử với một nhân vật như vậy!

Nhất thời, những tu sĩ của 13 cổ tộc đều có cảm giác mất hết ý chí. Nhất là người của cổ tộc Đông Phương càng cảm nhận được một tâm tình tuyệt vọng đang lan tràn trong tim bọn họ.

Nếu như đã tới mức này còn có thể duy trì tâm tính lạc quan, đókhông phải là người có tâm tính tốt, đó là đầu óc có bệnh!

- Chúng ta vậy mà đang là kẻ địch của một người như vậy? Chúng ta phái ra vô số chiến sĩ cũng không thể nhanh chóng giết chết cả một quân đoàn Hôi Địa, một mình hắn... một pháp trận đã đủ để diệt rồi?

- Sở công tử cái thế vo song... vì sao bây giờ ta chỉ có cảm giác muốn chạy trốn vậy?

- Ta muốn rời khỏi gia tộc!

- Thực sự không nghĩ ra, Cổ tổ trăm vạn năm trước rốt cuộc nghĩ thếnào lại kết đại thù sống chết với người như vậy.

- Cổ tổ chúng ta đã từng diệt toàn bộ Sở thị vương tộc, bây giờ... Sắp đến phiên chúng ta.

- Thấy tấm lưới ánh sáng này... ta cảm thấy Sở công tử chỉ cần dùng chiêu này tùy tiện ở bất cứ cổ tộc nào của chúng ta, người của chúng ta sẽ phải chết sạch. Chỉ có một vài người may mắn có thể sống sót, nhưng cửa nát nhà tan... tuyệt đối không tránh khỏi.

Một đám tu sĩ của 13 cổ tộc ánh mắt đờ đẫn đứng ở phía xa nhìn tấm lưới ánh sáng đang không ngừng trấn áp xuống phía dưới. Nhìn vô sốsinh linh Hôi Địa lần lượt ngã xuống. Trong mắt của họ đều là vẻ khổ sở.

Cảm giác này là tuyệt vọng.

Còn như đám tu sĩ của 13 cổ tộc, bọn họ đương nhiên không có áp lực đó. Đối với thủ đoạn của Sở Mặc chỉ là kính phục vô cùng vô tận.

- Trước còn có chút do dự, có muốn gia nhập vào Sở thị vương tộc hay không, sau khi nghe nhiều tin tức như vậy thì đã muốn gia nhập rồi. Chỉ có điều trong lòng vẫn hơi dao động. Không phải sợ các người chê cười, ta cũng sợ mà... Nhưng bây giờ thực sự không cần gì phải do dựnữa. Chỉ cần Sở công tử không ngại, ta sẽ chính là một thành viên của vương tộc Sở thị.

- Ta vẫn không quen nhìn việc 13 cổ tộc khống chế sinh linh trên Phong Thần Bảng. Những tu sĩ chúng ta đều là sinh linh được tự do từ nhỏ. Chúng ta khổ cực tu luyện mong được vĩnh hằng, mong được pháp lực ngất trời, nhưng điều cuối cùng mong muốn không phải chỉ là tự do hay sao?

- Ta cũng hiểu được những sinh linh trên Phong Thần bảng này rất đáng thương. Bọn họ khổ sở tu luyện tới ít nhất là cấp Đại Thánh, thành tu sĩ chân chính cao cấp. Kết quả là bị một tấm Phong Thần bảng làm tấtcả tương lai đều bị hủy diệt.

- Lại nói, Sở công tử thật là một vĩ nhân, ta rất ủng hộ hắn chém thần cách của những sinh linh trên Phong Thần bảng!

- Ừm, ta cũng ủng hộ!

Đám người ở đây càng ngày càng nhiều hơn. Ngay từ đầu, ngay cả bản thân những người này cũng không biết. Chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy một vài người trước đó vẫn là đệ tử của 13 cổ tộc vậy mà giờ cũng chạy tới bên cạnh bọn họ!

- Hả? Ngươi không phải là người của gia tộc Hàn Băng sao? Tại sao ngươi lại tới?

- Ngay vừa rồi ta đã rời khỏi Hàn Băng gia tộc rồi.

- Ai nha, Lạc huynh...

- Đừng nói nữa, ta đã không phải là thành viên của Lạc Thủy gia tộc rồi...

... Cuộc chiến bên phế tích của Sở thị vương tộc đánh rất náo nhiệt, người ở bên ngoài cũng chẳng bình tĩnh nổi.

Ngay vừa rồi trong nháy mắt không biết có bao nhiêu đệ tử cổ tộc bị biểu hiện của Sở Mặc làm cho rung động, quyết định rời xa gia tộc tránh khỏi việc gặp tai bay vạ gió.

Phải biết rằng đệ tử của 13 cổ tộc có thể có tư cách xuất hiện ở nơi này, riêng ở trong gia tộc mình thôi thì địa vị cũng không thể thấp được. Nhưng biểu hiện của Sở Mặc làm bọn họ hoàn toàn không có dũng khí tiếp tục đối kháng với Sở Mặc. Đồng thời cũng có rất nhiều đệ tử 13 cổ tộc rời đi. Bọn họ không muốn trở thành kẻ địch của Sở Mặc, cũng không muốn phản bội gia tộc gia nhập vào trận doanh của Sở thị vương tộc, thẳng thắn chọn yên lặng rời đi.

Ngược lại, lấy cảnh giới và tài lực của bọn họ, cho dù ẩn thân bất kỳ một xó xỉnh nào của Thông đạo đều có đầy đủ năng lực vững gót chân ở đó.

Ở nơi phế tích Vương tộc.

Liệp Thần lão tổ đã toàn thân tắm máu, vết thương rất nặng. Ở trướcmặt y chỉ còn lại ba, bốn trưởng lão cổ tộc Đông Phương.

Những trưởng lão đó cũng là nhân tài kiệt xuất trong tu sĩ Tổ cảnh, cũng là người đã trải qua vô số trận chiến đấu rồi. Sức chiến đấu của bọn họ tuy hơi kém Liệp Thần lão tổ nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Muốn giết hết bọn họ, Liệp Thần lão tổ cũng sẽ phải trả một cái giá cao.

Đôi bên đánh đến bây giờ, cũng đều hoàn toàn mù quáng.

Liệp Thần lão tổ thậm chí cơ bản không thèm nhìn sau lưng có bao nhiêu chiến sĩ Liệp Tộc còn lại. Trên thực tế trong nháy mắt tấm lướiánh sáng chụp xuống, Liệp Thần lão tổ đã biết ngày hôm nay sẽ bị tổn thất nặng rồi.