Khôi Địa sinh linh cùng lắm chỉ muốn cướp đoạt tài nguyên tu luyện thôi. Đánh nhau vô số năm, bọn họ hiểu rõ đám sinh linh kia muốn cái gì, có chiến bại thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến căn cơ của các cổ tộc. Nhưng Sở công tử thì khác, hắn xuất hiện đồng nghĩa bão tố chuẩn bị đến rồi.

Thương Cổ thành

Hiện tại Thương Cổ thành đã trở thành đại bản doanh của Liên minh Tinh anh. Hầu như toàn bộ lực lượng nòng cốt của Liên minh Tinh anh đều dời đến đây.

Sở Sở đang thương lượng với Cổ Băng Băng về sách lược chiến đấuvới Khôi Địa sinh linh. Đột nhiên, Cổ Băng Băng dừng lại một chút, sau đó, vẻ mặt nàng trở nên quái dị. Nàng nhíu mày, gương mặt nghiêm túc hơn.

Một lúc sau, nàng đưa mắt nhìn Sở Sở nói:

- Xảy ra chuyện lớn rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người vội vàng đi vào. Người tới là Lạc Phi Hồng. Vẻ mặt anh ta có vẻ lo lắng. Vừa đi vào, anh ta nhìn Cổ Băng Băng một chút.

Cổ Băng Băng nói:

- Ta đã biết rồi.

Sở Sở nhíu mày:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Lạc Phi Hồng nhìn Cổ Băng Băng, nghiêm túc hiếm thấy nói:

- Ta có thể tin ngươi được không?

Cổ Băng Băng từ tốn nói:

- Chúng ta cùng hội cùng thuyền đã nhiều năm rồi.

- Tốt. Lạc Phi Hồng thẳng thắn gật đầu, nhìn Sở Sở nói:

- Toàn bộ các cổ tộc ở thông đạo đều đã hạ lệnh phải giết chết ca ca của ta.

Sở Sở đứng bật dậy, cả người đầy sát khí:

- Bọn họ muốn chết à!

Không cần hỏi vì sao, cũng không nói dựa vào cái gì, nữ vương Sở Sở chỉ nói bọn họ người kia muốn chết.

Bọn họ… thì hiển nhiên cũng bao gồm cả Lạc Thủy gia tộc và Cổ Thần gia tộc. Bất quá, nhìn phản ứng của Sở Sở, Cổ Băng Băng hay LạcPhi Hồng đều không quan tâm nhiều lắm.

Thậm chí Lạc Phi Hồng còn gật đầu tán thành:

- Đúng là bọn họ muốn chết rồi.

- Chúng ta nhất định phải khống chế nó một chút.

Cổ Băng Băng có chút rầu rĩ. Nàng không lạc quan như Lạc Phi Hồng. Nàng biết nếu các cổ tộc kia nghiêm túc lên thì sẽ mạnh đến mức nào, muốn giết một người là chuyện quá đơn giản.

- Có hơn chín mươi phần trăm thành viên cao cấp của Liên minh Tinh anh sẽ đứng về phía chúng ta. Lạc Phi Hồng từ tốn:

- Hoàn toàn độc lập nhé.

Cổ Băng Băng nhìn thoáng qua Lạc Phi Hồng hỏi:

- Ngươi nói hơi sớm nhỉ?

Lạc Phi Hồng nói:

- Ta sợ nói chậm một chút, ông anh vợ kia của ta hiểu lầm.

- …

Cổ Băng Băng câm nín nhìn Lạc Phi Hồng, rất muốn mở não cái vị công tử này ra một chút xem bên trong có cái gì. Sở Sở nhăn mày, nói:

- Hiện tại chúng ta có thể khống chế toàn bộ Liên minh nhưng ta cảm giác, giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với đám cổ tộc này. Cứ theo cách của Băng Băng đi, trước hết chúng ta làm chậm nó lại một chút, làm cho bọn họ rối loạn, tốt nhất khiến bọn họ phải tới thuê chúng ta làm chuyện này…

Mắt của Cổ Băng Băng và Lạc Phi Hồng đều sáng lên.

- Ý hay nha.

Cổ Băng Băng nói.

- Thật độc ác…

Khóe miệng Lạc Phi Hồng giật giật.

Cái này so với việc tách ra còn ác hơn nhiều. Cầm tài nguyên của đám cổ tộc, sau đó lại quấy nhiễu sau lưng bọn họ.

Các cổ tộc tuyệt đối sẽ không hoài nghi, vì ngoại trừ Sở Sở, toàn bộ người của Liên minh Tinh anh đều là con cháu dòng chính của cổ tộc. Ai cũng không nghĩ bọn họ sẽ phản bội gia tộc của mình.

Bọn họ cũng không biết, con cháu dòng chính muốn tương lai thuộc về chính mình, không muốn bị người khác định đoạt. Hơn nữa, trong các cổ tộc, ngoại trừ lão tổ Thái thượng và những gia chủ, tất cả các thành viên, đệ tử cổ tộc hầu như không ai biết nguyên nhân Vương tộc Sở thị diệt vong năm xưa. Bọn họ chỉ biết gia tộc ra lệnh giết Sở công tử, hoàn toàn không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Mà dù biết thì đa phần cũng chẳng để ý. Vì nếu như thông đạo chỉ còn Liên minh Tinh anh, bọn họ sẽ là bá chủ một phương. Còn nếu ở gia tộc, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là một thành viên trong gia tộc đó mà thôi.

Ở một gian phòng khác, Linh Thông thượng nhân đang nồi một chỗlẳng lặng suy nghĩ, thực tế là đang tiêu hóa nhưng thông tin có được.

Linh Thông thượng nhân có thể sắp đặt sự việc biết bao năm dĩ nhiên có một hệ thống tình báo của riêng mình. Không có Liên minh Tinh anh, ông cũng không phải người điếc kẻ mù.

- Sở Mặc… dựa vào cái gì mà dám gây hấn với cổ tộc vào lúc này chứ? Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng có Khôi Địa sinh linh là có thể dây dưa với toàn lực của các cổ tộc sao? Không, hắn không ngốc thế. Chẳng lẽ năm đó, thật ra hắn cũng có hậu chiêu ư?

Linh Thông thượng nhân nghĩ rất nhiều thứ, mày cau chặt. Đột nhiên ông nghĩ có thể năm xưa, khi nghe lời cảnh báo của ông, Sở công tử lựa chọn đi luân hồi để bảo toàn Vương tộc Sở thị nhưng sau lưng không chừng đã có sự chuẩn bị khác rồi.

Những sắp xếp này chỉ có thể rõ ràng khi hắn chân chính thức tỉnh thôi. Chẳng lẽ… trí nhớ của hắn đã hoàn toàn khôi phục? Sao lại thế chứ?

Vẻ mặt của Linh Thông thượng nhân biến ảo khôn lường.

Ông đột nhiên phát hiện, mặc dù Sở Mặc đã đi nhưng quyền hành của Liên minh Tinh anh cũng không rơi xuống một tu sĩ Thái thượngcường đại như ông. Sở Mặc vẫn có ảnh hưởng lớn tới Liên minh Tinh anh.

Đồng thời ông cũng phát hiện, mặc dù ông đã bố trí rất nhiều năm nhưng có một số việc ông không thể khống chế được. Aiz…

Cuối cùng, Linh Thông thượng nhân chỉ có thể thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm:

- Chung quy vẫn là người chứ không phải tiên mà…

…Trong di chỉ của Vương tộc Sở thị

Sở Mặc đứng trên một gò núi nhỏ, lão Hoàng đang đứng bên cạnh hắn. Nơi đây vốn là một ngọn núi lớn nhưng năm xưa bị trận đánh tàn phá, giờ chỉ là một gò núi nhỏ thôi. Biển tinh thần thức của Sở Mặc nhận được hai đoạn thần niệm.

Sở Mặc cười nhạt, nhìn lão Hoàng ở bên:

- Đại Hoàng, chúng ta đi đánh nhau đi!

Lão Hoàng hưng phấn kêu lên, thân thể già nua lại tràn đầy sức sống. Nó ngoắc cái đuôi, chạy vòng quanh Sở Mặc. Sở Mặc bước mấy bước, chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi ngọn núi, ra ngoài di chỉ Vương tộc Sở thị.

Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y nhìn bóng lưng Sở Mặc, ngẩn người.

- Hắn cứ thế mà đi đánh nhau á?

Âu Dương Phỉ đi tới, ngơ ngác nhìn phương hướng Sở Mặc vừa biến mất. hướng đó đúng là hướng đi cổ tộc Đông Phương.

- Cảm giác hắn có lòng tin tuyệt đối.

La Lan cũng đi tới, nhẹ giọng nói. Tuy nguyên bản không quen thân lắm nhưng nữ nhân với nhau, rất nhanh có thể thành bằng hữu.

Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y có thân phận tôn quý nhưng không cao ngạo, hai nàng đều là người am hiểu giao tế, rất nhanh có được danh vọng cao ở chỗ này. Ngay cả lão bộ cũng mở miệng gọi thiếu phu nhân.