Điều này thoạt nghe thì có chút mơ hồ, dù sao vương tộc họ Sở cũng đã diệt vong được trăm vạn năm. Nhưng thực tế, thứ mà người tu hành tin tưởng nhất… lại chính là trực giác này! Nếu ngay cả âm thanh số mệnh họ nghe cũng không hiểu, thì họ căn bản còn không có tư cách bước chân vào giới tu hành.

Con chó già đại hoàng móm răng trụi lông vẫn canh giữ bên cạnh Sở Mặc, một bước không rời, căn bản là không thèm quan tâm đến ai khác. Duy chỉ có với Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y là đại hoàng còn thấy cóchút nghi ngờ, vòng quanh các nàng hai vòng, sau đó ve vẩy cái đuôi, liền trở về bên cạnh Sở Mặc.

Cũng không biết là nó đã nhận ra thân phận kiếp trước của hai vị này, hay là nhận ra thân phận nữ chủ nhân đời này của họ.

Người bầy tôi già thực ra cũng đưa mắt về phía Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y mấy lần, nhưng không nói gì thêm. Trực tiếp sắp xếp cho đám đông.

Chớ nhìn y chỉ có một mình, chớ thấy y đã già tới mức này, nhưng sắp xếp công việc vẫn đâu vào đấy, bình tĩnh, hơn nữa, phong độ ưu nhãtrên người y còn khiến người ta không kiềm hãm được mà sinh lòng cảm phục.

Di chỉ vương tộc họ Sở quá lớn rồi, nơi này là khu vực trung tâm nhất, hầu như mọi kiến trúc đều có trận pháp hùng mạnh bảo vệ. Năm xưa dù bị phá vỡ, nhưng sức mạnh của những trận pháp kia vẫn còn. Cho nên rất nhiều cung điện còn cho người ở vào được.

Cuối cùng sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, người bầy tôi già gọi riêng Sở Mặc vào trong một tòa cung điện đổ nát.

Đại hoàng nằm sấp bên chân Sở Mặc, người bầy tôi ngồi đối diện SởMặc.

Vốn dĩ có nói sao y cũng không chịu ngồi xuống, bảo rằng lý nào lại có chuyện bề tôi ngồi ngang hàng với thiếu gia. Cuối cùng, vẫn là Sở Mặc phải trừng mắt nói, vương tộc họ Sở đã mất rồi, thiếu gia của ngươi cũng là linh hồn đã luân hồi. Ngươi không ngồi thì ta đây cũng đứng. Lúc này, người bầy tôi kia mới ngồi xuống một cách khó khăn, nhưng cái mông vẫn chỉ ghé vào một chút.

Mặc dù cung điện đã tan hoang vô cùng, nhưng ngọn đèn dầu trên vách tường vẫn sáng như cũ, tuy không sáng trưng lên, cả tòa cung điện hơi tối, nhưng cũng không âm u. Ngồi ở đây, Sở Mặc có loại cảm giác an lòng khó tả.

Cảm giác này là thứ hắn chưa từng có trong quá khứ.

Lưng người bầy tôi ưỡn rất thẳng, nhìn Sở Mặc chậm rãi nói:

- Trong thời gian trăm vạn năm qua, có rất nhiều người của cổ tộc tới nơi này tìm bí mật. Nhưng mà… họ đều không thể thành công. Di chỉ vương tộc nơi này có một nguồn sức mạnh thần bí, mỗi khi những người đó tiến vào đây, dù là cảnh giới gì, kể cả là thái thượng thì cũng đều bị sức mạnh kia bám lấy, sau đó… cảnh giới bắt đầu hạ xuống.

- Có chuyện như vậy sao? Sở Mặc hơi chút giật mình, đồng thời cũng lại tò mò vì sao bản thân và những người đó không có chuyện gì.

- Thiếu gia là công tử dòng chính của vương tộc, là đại công tử chính tông! Đương nhiên các tổ tiên phải nhận ra linh hồn của ngài rồi. Những người bên cạnh ngài được ngài che chở, đương nhiên cũng không sao. Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy.

Trên mặt người bầy tôi già lộ ra nụ cười đùa cợt:

- Bọn họ đều cảm thấy vương tộc họ Sở đã hoàn toàn diệt vong, triệt để biến mất trên thế gian rồi. Nhưng sao bọn họ lại hiểu được chân lý luân hồi? Đạo trời có luân hồi, kết thúc là nhân quả. Nhân quả của vương tộc họ Sở đã hết rồi, nhưng nhân quả xuất hiện do những ngườiđó ra tay diệt vương tộc họ Sở… vẫn còn tồn tại.

Người bầy tôi già nói, trực tiếp lấy một bản ghi chép tay thật dầy ra đưa cho Sở Mặc:

- Đây là toàn bộ nhân quả do lão viết nên từ vô tận năm tháng nay. Thiếu gia đọc xem, cũng có thể hiểu được rất nhiều việc.

Đại hoàng lẳng lặng nằm đó, tựa đầu bên chân Sở Mặc, hơi khép hờ hai mắt, không hé răng. Dường như vô cùng tận hưởng cảm giác có chủ nhân ở bên cạnh vậy.

Sở Mặc nhận lấy bản chép tay, không lật xem ngay, mà nhìn ngườibầy tôi già:

- Lão bá, trạng thái của ngài và đại hoàng… hình như không được tốt lắm, chỗ ta đây còn có rất nhiều linh dược.

Người bầy tôi già cười híp mắt xua tay:

- Không sao, ta cùng đại hoàng kéo dài hơi tàn vô số năm, dù không có thuốc hay gì thì cũng chưa chết ngay trong thời gian ngắn được đâu. Chúng ta còn phải thấy thiếu gia trưởng thành, thấy vương tộc họ Sở tái hiện trên thế gian, còn phải thấy những kẻ thù xưa kia lần lượt ngã xuống. Không thấy những thứ này, chúng ta cũng chưa nỡ chết.

Lúc này, đại hoàng mở mắt, chớp chớp đôi con ngươi già nua, nhìnSở Mặc sủa một tiếng, tỏ ra đồng ý.

Sở Mặc nở nụ cười, lấy một đống thuốc quý trong người ra, nói:

- Cứ dùng trước đi, các ngươi đều là người nhà của ta, ta không muốn thấy các ngươi như vậy, trong lòng ta rất khó chịu!

Thấy những vị thuốc quý này, trên mặt người bầy tôi già cũng không tỏ ra cảm thấy kỳ quái hay kích động, làm nô bộc của vương tộc, y còn đã từng biết nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn. Nhưng y vẫn rất mừng rỡ, nhận lấy mấy thứ này.

Mũi đại hoàng giật giật, sau đó nhe răng về hướng Sở Mặc, lộ ra vẻtươi cười, sau đó trực tiếp tha đi một bụi thuốc lớn, đuôi quay tít.

- Đã lâu lắm rồi nó chưa vui vẻ như vậy.

Người bầy tôi nhìn bóng lưng đại hoàng, hơi xúc động nói:

- Ta cũng vậy. Thực ra những vị thuốc quý này chúng ta đều có thể tìm được, cũng có năng lực giành được. Nhưng không gặp thiếu gia, làm việc này chẳng có ý nghĩa gì.

Sở Mặc gật đầu thật mạnh:

- Ta đã trở về rồi! Sau này các ngươi sẽ không cô đơn nữa.

...... Dạo này tâm trạng của Sở Sở có chút đi xuống.

Thậm chí trong mấy cuộc họp của liên minh đều tỏ ra bồn chồn.

Nàng rất hiểu nguyên nhân cảm xúc của mình. Nàng nhớ ca ca, cũng rất nhớ nhà.

Trong nháy mắt khi ký ức của Sở Mặc thức tỉnh, trí nhớ của nàng… cũng liền thức tỉnh theo. Trong đầu nàng xuất hiện vô số hình ảnh xa lạ, nhưng với nàng mà nói thì không còn hình ảnh nào quen thuộc hơn.

Hình ảnh kia rất sứt mẻ, giống như ảo ảnh một luồng sáng mơ hồ, nhưng cũng là đòn đả kích to lớn với nàng.

Lập tức nàng liền hiểu ra, nhất định ca ca đã về tới nhà rồi!

Nàng cũng rất nhớ nhà.

Nỗi nhớ cồn cào trước nay chưa từng có!

Nhất là sự quyến luyến sau khi ký ức thức tỉnh càng khiến cho tâm tình của nàng khó lòng bình tĩnh lại được.

Cho tới thời khắc này, nàng cũng hoàn toàn hiểu được vì sao ca canhất quyết rời đi.