Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y một người bên trái một người bên phải lập tức vọt đến, đỡ lấy Linh Thông Thượng Nhân.

Sau đó, hai người liếc mắt nhìn nhau. Sâu trong nội tâm, các nàng đã công nhận người này là người cha kiếp trước của các nàng. Rung động đến từ sâu trong tâm hồn này sao có thể làm giả được.

Linh Thông Thượng Nhân lắc đầu:

- Con gái tốt, con gái tốt, cha không sao cả, cha chỉ là quá vui mừng…

Nói xong, Linh Thông Thượng Nhân không nhịn được trào ra nước mắt.

Sở Mặc cũng hơi thổn thức. Vào lúc này, giữ yên lặng là một phương pháp an ủi tốt nhất hắn có thể dành cho Linh Thông Thượng Nhân.

Bởi vì, chỉ cần một câu nói ấy của Sở Mặc là đủ, không cần thêm một lời giải thích nào cả. Mọi thứ liên quan y đều có thể liên tưởng, phán đoán được!

Rất lâu sau, Linh Thông Thượng Nhân thở dài:

- Hóa ra ta lại bị đám khốn kiếp của mấy cổ tộc lớn kia lừa gạt thê thảm đến thế! Một Đại Tổ thậm chí không tồn tại.. đã lừa ta qua bao nhiêu lần luân hồi rồi? Thậm chí ta còn bày ra bao nhiêu sắp đặt, gây ra nhân quả nhiều như thế. Tốt, tốt lắm..! Cứ chờ đấy, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ sau! Chờ đó!

Linh Thông Thượng Nhân nói, đôi mắt nhìn phía Sở Mặc:

- Đến đây, nhóc con, trảm thần cách cho ta đi! Quả quyết. Dứt khoát!

Chuyện này nếu không có ràng buộc vô hình kia thì còn gì phải do dự nữa?

- Tấm Phong Thần Bảng và lệnh bài Phong Thần của ngài giờ đâu rồi?

Sở Mặc nhìn Linh Thông Thượng Nhân, hỏi.

- Ở đây.

Linh Thông Thượng Nhân xòe tay ra, trong bàn tay liền xuất hiện một tấm Phong Thần Bảng cổ xưa và một khối lệnh bài Phong Thần.

- Những sinh linh trong này trừ ngài ra, còn ai còn sống không?

Sở Mặc hỏi.

Linh Thông Thượng Nhân gật đầu:

- Trong đây, tính cả ta thì có ba mươi sáu người còn sống.

Nói xong, ông ấy nhìn Sở Mặc:

- Sau này ta sẽ tìm tất cả bọn họ, phiền cậu trảm thần cách cho tất cả!

Sở Mặc gật gật đầu.

Trong mắt Linh Thông Thượng Nhân lộ ra vẻ vui mừng, nhìn Sở Mặc:

- Yên tâm, nhóc con, dù kẻ thù của cậu là cả Thông đạo này, ta cũng sẽ đứng về phía cậu, sẽ không cho phép bất kỳ sinh linh, bất kỳ nhân vật nào gây khó khăn cho cậu!

Trong một tiểu thế giới chỉ có hai người Sở Mặc và Linh Thông Thượng Nhân.

Hắn sẽ phải trảm thần cách tại đây.

Sở Mặc triệu hồi Trảm Đạo, lại triệu hồi chín viên Huyết nguyệt, nâng Thương Khung Thần Giám lên tới đỉnh đầu, dưới chân đạp Hỗn Độn Hồng Lô, lấy Thí Thiên trấn số kiếp nơi này. Linh Thông Thượng nhân nghiêm túc sử dụng mười mấy món pháp khí cổ, lấy chúng để định trụ trong tiểu thế giới này.

Chuyện này, bọn họ cũng đã có niềm tin tuyệt đối nhưng vẫn phải cẩn thận ứng phó.

Sau khi Trảm Đạo xuất hiện thì cười với Sở Mặc, sau đó thân hình biến đổi, hóa thành một cây đao bay đến tay Sở Mặc.

- Lần hạ đao này, cậu trảm đi!

Chín viên huyết nguyệt đều hóa thành hào quang, bay đến cây đaoTrảm Đạo hóa thành!

Tức thì, cây đao liền tỏa ra khí tức Đại Đạo, mà khí tức này cũng là khí tức Sở Mặc chưa bao giờ cảm thụ được. Lúc này, sâu trong linh hồn hắn cũng xuất hiện rung động nhẹ.

Hắn cuối cùng cũng đã hiểu!

Lúc này, tuy Sở Mặc không còn nhớ chuyện ở kiếp trước nhưng cũng đã cảm thụ được một chút lực lượng luân hồi. Trong nơi nào đó ở linh hồn bị phong ấn của hắn, nơi mười viên huyết nguyệt hóa thành một thể… hóa thành cây đao, trong nháy mắt ấy, nơi linh hồn hắn bị phongtỏa liền hơi buông lỏng.

Sau đó, Sở Mặc giơ cây đao đó lên, chém về phía mi tâm của Linh Thông Thượng Nhân.

Ngay trong nháy mắt đó, lệnh bài Phong Thần và Phong Thần Bảng vốn đang ở trên người Linh Thông Thượng Nhân liền đồng thời xuất hiện, phát ra hai luồng sức mạnh khổng lồ không gì sánh được bay thẳng đến phía Sở Mặc!

Hẳn là muốn ngăn cản Sở Mặc trảm thần cách cho Linh Thông Thượng Nhân!

Keng!

Thí Thiên phát ra một tràng tiếng kêu, một cảm xúc phẫn nộ khônggì sánh được phát ra từ Thí Thiên.

Sau đó, một ánh sáng màu hồng xuất hiện!

Phong Thần Bảng vỡ đôi, lệnh bài Phong Thần vỡ nát!

Trong nháy mắt đó, ở rất nhiều nơi trong Thông đạo, vài sinh linh Tổ cảnh bỗng nhiên kêu to một tiếng, hai tay ôm đầu, đau nhức trong nháy mắt phát ra khiến cho bọn họ cảm thấy như muốn chết đi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt sự đau nhức đó lại qua đi, sau đó bọn họ liền cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như là gông xiềngbị đánh vỡ vậy!

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Thần cách vẫn còn nguyên, nhưng sự trói buộc lại dường như đã biến mất…

Những sinh linh này đều vô cùng khiếp sợ nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Trong tiểu thế giới.

Phong Thần Bảng dù bị cắt thành hai nửa nhưng vẫn phát ra khí tức kinh khủng, dường như muốn dính hai nửa lại vào nhau một lần nữa, nhưng dưới những nhát chém liên tục của Thí Thiên lại bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ!

Cuối cùng, bị một ngọn chân hỏa từ trên người Sở Mặc lao ra, cứng rắn đốt nó đi!

Khối Phong Thần Lệnh vỡ nát kia cũng bị Thí Thiên hấp thụ! Mà lúc này, một đao của Sở Mặc đã chém đến mi tâm của Linh Thông Thượng Nhân, chém tới khối thần cách kia.

Két!

Một tiếng vang lanh lảnh, khối thần cách kia đầu tiên là nứt ra một khe hở nhỏ.

Trên mặt Linh Thông Thượng Nhân lộ ra vẻ đau đớn, nhưng cả người cũng không có phản ứng nào khác.

Tiếp đó…Két két két két két!

Một tràng tiếng vang giòn giã liên tiếp vang lên từ trong tinh thần của Linh Thông Thượng Nhân.

Sau đó, khối thần cách kia… liền bể nát!

Vô số mảnh vỡ nhỏ từ các ngõ ngách trong tinh thần vô cùng mênh mông của Linh Thông Thượng Nhân, giống như là có sinh mạng, ý thức được mối nguy khủng khiếp đã đến, dường như muốn trốn đi!

Lúc này, thanh đao hóa thành từ Trảm Đạo trong tay Sở Mặc nháymắt chém ra hơn một triệu nhát!

Mỗi một đao đều chém về phía đầu Linh Thông Thượng Nhân, tuy đao vô cùng chân thật nhưng lại không tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho đầu Linh Thông Thượng Nhân.

Chỉ có trong tinh thần của y… mới chịu lực sát thương không gì sánh nổi!

Chém... chính là chém khối thần cách đã bể nát này!

Khi chém nát đến một mức nhất định, cây đao từ Trảm Đạo hóathành kia liền bắt đầu cướp giật và hấp thu những mảnh vỡ thần cách đó!

Bên ngoài, trong Tú Thủy Sơn Trang.

Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đều mang vẻ mặt lo âu đứng chờ. Hai nàng đều cảm thấy hơi bất an, thậm chí hơi oán giận một già một trẻ kia đã quyết định quá nóng vội, không kịp cho người ta phản ứng.