Trong một tảng đá không biết tồn tại qua bao nhiêu tháng năm, hắn ta mới đầu chỉ mới có linh trí, yên lặng lắng nghe bên ngoài. Lắng nghe chuyện trời đất, lắng nghe chuyện con người, cũng lắng nghe những tồn tại mạnh mẽ trên đời. Hắn ta cũng không rõ tại sao hắn ta có thể nghe. Cho nên, Hầu Tử khi còn là một tảng đá cũng đã bắt đầu tu luyện trong vô thức.

Cuối cùng, đến một ngày, hắn ta nghĩ mình đủ mạnh mẽ rồi, liền phá vỡ tảng đá, thoát ra thế giới bên ngoài.

Lúc ấy, trong suy nghĩ của hắn ta tất cả đều mờ mịt không rõ ràng, không biết gì, không nghĩ gì. Tuy rằng đã nghe chuyện khắp đất trời trong bao nhiêu năm, nhưng hắn ta vẫn không biết sự đời, không hiểu chuyện gì. Sau này, hắn ta ở cùng Thái Thượng và Phật Thích Ca Mâu Ni, chung sống rất lâu, rất nhiều năm, nhưng tính tình vẫn cực kỳ xấu. Nhưng trong lòng, hắn ta cũng rất quyến luyến Thái Thượng và Phật Thích Ca Mâu Ni, không muốn rời xa. Hắn ta không hiểu cảm giác có cha mẹ sẽ thế nào, nhưng hắn ta đã mang toàn bộ tình cảm của mình dành cho Thái Thượng và Phật Thích Ca Mâu Ni.

Hai người là sư phụ của hắn ta trong thời gian rất lâu, cũng là người thân cận nhất của hắn ta. Sau lại gặp sáu Đại Thánh, từ đó bảy anh em tới đâu cũng có nhau, đồng cam cộng khổ, gây rắc rối khắp nơi, dần dần tích lũy nên tình cảm sâu đậm như bây giờ. Cho nên mới nói, Hầu Tử vốn không có tình cảm, tâm của hắn là đá. Dù là đá thần, cũng vẫn chỉ là đá, vẫn cứ không có tình cảm mà thôi. Nhưng Hầu Tử hôm nay đã trải qua nhiều chuyện trên đời, cũng gặp nhiều bể dâu thế gian. Thật ra hắn ta luôn hy vọng, trên đời còn có bản sao của mình, đến lúc ấy, hắn ta sẽ hỏi rất nhiều rất nhiều: Dạo gần đây, ngươi đã làm những gì? Ở thế giới kia của ngươi có Thái Thượng và Phật Thích Ca Mâu Ni không?

Nhưng Sở Mặc lại nói với hắn ta rằng ở thế giới kia không có tảng đá nào như thế cả.

Được! Không sao! Vậy cứ như thế đi!

Ta vốn là người được trời đất sắp sẵn là sẽ mãi cô độc, lẻ loi một mình.

Sở Mặc nhìn Hầu Tử nói:

- Bên thế giới kia cũng không có bản sao của ta.

Hầu Tử nói:

- Nhưng ngươi vẫn có cha mẹ, có rất nhiều cha mẹ.

- …Sở Mặc đầu đầy vạch đen, quyết định không cãi vặt với Hầu Tử. Hắn nhìn sang sáu Đại Thánh vẫn đang trầm lặng.

Sau một lúc lâu, Côn Đại Thánh nói:

- Nếu thế, vũ trụ của chúng ta mới là bản sao của vũ trụ kia, là bản sao của những người kia.

Bằng Đại Thánh nói:

- Ta muốn nhìn thấy bản sao của ta.

- Nhưng tại sao lúc chúng ta tới Thông đạo lại không còn cảm ứng được việc này nữa? Tuyết Giao Đại Thánh nói.

Miêu Đại Thánh hấp háy mắt:

- Có lẽ nào là vì thần cách trong óc chúng ta không?

Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía Miêu Đại Thánh.

Miêu Đại Thánh lắc đầu:

- Ta đoán thế thôi, đừng tin ngay thế chứ.

- Ta lại nghĩ chuyện này có khả năng là thật…

Tuyết Giao Đại Thánh ngập ngừng.

- Ta cũng thấy có chút căn cứ hợp lý đấy chứ!

Hồ Thiên Đại Thánh lẩm bẩm:

- Rất nhiều người trong Thông đạo nói, lịch sử của Thông đạo từng có gián đoạn. Các ngươi nghĩ xem, biết đâu lại là thật? Rằng tại Thông đạo ngày xưa, có một nơi mà kể cả Phong Thần Bảng, thần cách, thậm chí cả Phong Thần Lệnh.. cũng không dùng để hãm hại người trong Thông đạo? Mà là để giải quyết chuyện đau đầu này?

- Nói bậy!

Hầu Tử nói:

- Nếu chỉ có thần cách thì còn có thể chấp nhận, ví dụ như, trong óc chứa thần cách chẳng khác gì bổn nguyên thay đổi, khi gặp bản sao củamình cũng không gặp chuyện không may. Nhưng vấn đề hiện tại là, Phong Thần Lệnh rõ ràng là để người ta điều khiển, sao có thể vì giúp chúng ta mà được tạo ra!

Sở Mặc cũng trầm ngâm:

- Đúng thế. Nếu chỉ có thần cách và Phong Thần Bảng thì còn có thể nghĩ là báo đán ân tình, nhưng có thêm Phong Thần Lệnh thì chắc chắn không phải là thế.

- Con mẹ nó, tuy là Băng tiểu thư bây giờ đối xử chúng ta rất tốt, nhưng trong đầu có chứa thứ vớ vẩn như thế thật sự ngứa ngáy khó chịu mà! Ngưu Ma Đại Thánh nói thầm.

Sở Mặc đương nhiên hiểu ý Tử Đạo. Muốn sinh tồn trong Thông đạo, muốn thật sự vạch trần một bí mật, nhất định phải có ít nhất một thế lực cường đại, như vậy mới có tiếng nói, có uy quyền. Phải làm! Muốn làm, tất nhiên nếu không có năng lực cũng đừng mơ có ai nghe theo mình! Thật là suy nghĩ không thực tế mà.

Sở Mặc bây giờ đã thành công xây dựng hình ảnh tốt đẹp trong mắt Cổ Băng Băng, Tử Đạo cũng lờ mờ đoán được, Cổ Băng Băng chắc là đã biết rất nhiều điều về Sở Mặc. Nếu đến thế rồi mà Cổ Băng Băng vẫn dám trọng dụng Sở Mặc, dám tin tưởng thân cận với hắn, đã đủ để chứng minh Cổ Bawg Băng có thể sẽ trở thành người nhà sau này rồi! Tuy Tử Đạo không trêu chọc Sở Mặc vì chuyện này giống sáu Đại Thánh, tuy hắn ta cũng hay đùa giỡn cùng Sở Mặc, nhưng trong lòng cùng đã biết quan hệ của Sở Mặc và Cổ Băng Băng đã thân thiết hơn một chút rồi.

Việc lợi dụng cảm tình người khác có nghĩa là trong khi không có tình cảm gì đối với họ lại cứ giả như có để làm những điều có lợi cho mình. Nhưng người con gái thông minh như Cổ Băng Băng khi gặp phải người con trai thẳng thắn thật thà như Sở Mặc, sao có thể không rung động? Cho nên, việc hai người kết duyên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng Tử Đạo cũng không nói ra suy đoán này, Sở Mặc sẽ tự biết phải làm thế nào, không cần hắn ta phải dạy dỗ bày mưu. Nhất là chuyện tình cảm nam nữ, người ngoài không nên xen vào làm gì.

Nhưng Tử Đạo lại nhắc nhở Sở Mặc nhất định phải biết nắm lấy cơ hội thành lập thế lực. Vì đó là thứ giúp họ có thể có địa vị trong Thông đạo!

Chỉ khi họ có một thế lực mạnh mẽ ủng hộ, họ mới có thể không lo lắng gì khi đối mặt những cổ tộc lớn kia trong tương lai.

Nhưng Sở Mặc cũng không hiểu, vụ vương tộc họ Sở kia là thế nào? Phạm vi mà hắn biết nhỏ hơn những người khác rất nhiều!

Trên Thái Thượng là Đại Tổ, theo lời của Quách Xương, trong cả Thông đạo cũng chỉ có một Đại Tổ. Vị Đại Tổ này hẳn là nơi bắt nguồn của mọi bí mật trong cả Thông đạo này.

Thần cách cái gì, Phong Thần Bảng cái gì, Phong Thần Lệnh cái gì, chiến trường cổ xưa cái gì! Lịch sử thông đạo từng xuất hiện gián đoạn cái gì? Chẳng sao cả, chắc chắn vị kia đều biết được nội tình trong đó.

Đối với tồn tại lớn mạnh đến thế, sợ rằng dù tất cả các cổ tộc trong Thông đạo liên hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn! Nhưng điềunày cũng không phải là lý do để không thành lập một thế lực thuộc về bản thân mình!