Mấy cổ tộc đó đến nay vẫn rất mạnh mẽ, nói ví dụ như gia tộc Cổ Thần, gia tộc Lạc Thủy, ví dụ như chỗ gia tộc Hàn Băng của Quách Xương cùng với gia tộc Minh Hà vậy.

Giữa những người đó đương nhiên cũng bao gồm cả Sở công tử cái thế vô song là kiếp trước của Sở Mặc mà đến giờ hắn không dám xácnhận kia.

Quách Xương còn nói rất nhiều với Sở Mặc, gã cũng không thích vật như Phong Thần bảng, nghĩ rằng vật như thế tồn tại đơn giản là đang làm nhục tất cả tu sĩ trong thiên hạ.

Sinh linh tu luyện tới Tổ cảnh rồi trong máu thịt không phải đều chảy xuôi huyết mạch kiêu ngạo sao? Những thiên chi kiêu tử đó làm sao có thể bị người ta coi như nô bộc để sai khiến?

Nhưng đừng nói là gã, ngay cả những cổ tộc cấp cao trong Thông đạo như Hàn Băng gia tộc, Lạc Thủy gia tộc, Cổ Thần gia tộc và MinhHà gia tộc cũng không có năng lực thay đổi tất cả! Càng không nói tới những cổ tộc này từ trên xuống dưới hầu như không ai nguyện đi thay đổi chuyện này cả.

Dù sao, bọn họ là người ăn theo lợi ích từ đó, tại sao lại muốn thay đổi?

Đối với điều này, Sở Mặc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười gượng, nhưng trong lòng lại thề: Ta muốn thay đổi tất cả!

Thoát khỏi sự khống chế của Phong Thần bảng, năng lực này trong Thông đạo ngày nay là vô cùng hiếm có. Một khắc mọi người tiếp nhận thần cách xuất hiện thời gian còn chưa nhiều, không ai có thể ra tay chém thần cách, nhưng cơ bản cũng sẽ không có tu sĩ nào đã thành thần nhiều năm rồi lại có thể chém rụng thần cách ở trong đầu. Năng lực này quá nghịch thiên!

Thậm chí ngay cả một khắc thần cách mới xuất hiện mà chém luôn, dưới cái nhìn của vô số tu sĩ, thủ đoạn vừa gan dạ sáng xuốt lại có phần quyết đoán đó nghịch thiên đến mức kỳ cục. Dù sao, trước khi biết thần cách là đồ bỏ đi, có mấy người sẽ từ chối nó? Sẽ quyết tuyệt bỏ đượcloại mê hoặc “ra ngoài tam giới không trong ngũ hành”, bất tử bất diệt?

Cho dù sinh linh nào có trí tuệ cũng sẽ không cự tuyệt!

Không phải là không có ai hoài nghi trước đó Sở Mặc không biết chút gì, nhưng loại nghi ngờ đó ngay cả chính bọn họ đến cuối cùng đều từ bỏ. Bởi vì quá không đáng tin rồi!

Sinh linh nắm giữ bí mật đó vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Huống hồ, từ Thông đạo vào vũ trụ cũng đâu đơn giản như vậy. Cánh cửa kia... không phải ai cũng có thể tìm thấy. Mà sau khi đi qua Thông đạo, những tu sĩ bị thần cách khống chế càng không có cơ hội thoát được “gôngcùm”, một lần nữa trở lại vũ trụ của mình. Thậm chí đi qua khe nứt tiến vào Hôi Địa cũng cũng thiếu hiện thực rất nhiều.

Cho nên tin tức này một ngày bị truyền đi, toàn bộ Thông đạo đều sẽ bạo động. Quách Xương và Quách phu nhân đều hiểu đạo lý đó. Quách Dao Dao cái hiểu cái không, nhưng dưới việc mẹ mình chăm chú nói như vậy, nàng ấy cũng đã hiểu phần nào. Không nói đến tình cảm nhàn nhạt trong lòng của thiếu nữ với Sở Mặc thì cho dù không có chút tình cảm đó, tính tình của nàng ấy cũng không thể bán đứng ân nhân của mình được.

Quách Xương là một hán tử chân chính. Gã không trịnh trọng bảođảm cái gì với Sở Mặc, chỉ là bảo Sở Mặc nhất định phải cẩn thận, đặc biệt không nên khinh địch để lộ ra việc hắn có bản lĩnh chém thần cách.

- Sẽ làm cho cả Thông đạo... long trời lở đất! Trước khi không có lực lượng tuyệt đối thì nghìn vạn lần không nên làm chuyện này, không nên ngây thơ cho rằng cậu có thể chém vỡ thần cách của tu sĩ thì bọn họ sẽ biết ơn cậu từ đáy lòng. Chỉ cần có một người bán đứng cậu thì cậu sẽ xong đời! Cho nên nhất định phải nhớ lời của ta, nghìn lần vạn lần không nên lúc chưa có lực lượng tuyệt đối mà để lộ ra bản lĩnh này của cậu.

Quách Xương vẻ mặt thành thật nhìn Sở Mặc:

- Về phần ta, cậu yên tâm đi, ta sẽ dọn sạch vết tích những nơi cậuxuất hiện ở đây.

Sở Mặc gật đầu. Quách Xương làm vậy chẳng những đang bảo vệ Sở Mặc mà cũng đang bảo vệ chính gã! Sở Mặc cũng tin nơi biên thùy lạnh giá này, năng lực của bản thân Quách Xương đủ để xóa sạch vết tích của bọn họ.

Sau đó, Sở Mặc cáo biệt Quách Xương, không làm kinh động Quách phu nhân và Quách Dao Dao.

- Sở công tử, lời thừa ta cũng không muốn nói nhiều, cậu nhất định phải bảo trọng bản thân, tương lai... Quách Xương do dự một chút, lập tức, trong mắt lóe lên tia ngoan tuyệt:

- Nếu thật sự có ngày đó, Quách mỗ sắp xếp ổn thỏa cho vợ con rồi chắc chắn sẽ vì cậu mà thịt nát xương tan cũng không từ!

- Có câu nói này của Tướng quân thật sự đủ rồi!

Sở Mặc ôm quyền, chào từ biệt Quách Xương.

Trên đường rời khỏi, trong lòng Sở Mặc cũng cảm khái: Thông đạo và Hôi Địa tuy là không quá giống nhau, nhưng sự tín nhiệm giữa người và người cũng cực kỳ khó có được. Hắn cứu vợ con của Quách Xương cũng là một sự mạo hiểm rất lớn. Nếu như Quách Xương không phảiloại người giống như hắn nghĩ, nói như vậy, bây giờ hắn đã thân trong nhà tù, thậm chí sẽ bị một đám Cự Đầu Tổ cảnh vây giết rồi.

Sở Mặc không sợ khi đấu với một tu sĩ Tổ cảnh, nhưng nếu đối mặt một đám tổ cảnh thì cũng rất khó nhằn. May là, Quách Xương là một người thật sự trượng nghĩa, hiểu được lòng biết ơn, cũng là một hán tử chân chính.

Có một người bạn như vậy, mạo hiểm một chút cũng đáng giá!

Khi Sở Mặc quay về tới nơi thì Tử Đạo, Âu Dương Phỉ và Mông Nã nhìn thấy hắn, tất cả đều thở dài một hơi. Mông Nã cười nói:

- Nếu như cậu vẫn không trở lại, hai người bọn họ chắc muốn chém giết qua đó quá!

Tử Đạo nói:

- Nói như huynh không vội ấy!

Mông Nã nhức đầu:

- Ta sợ chết...

Âu Dương Phỉ ở một bên che miệng cười khẽ, bầu không khí này nàng thực sự rất thích. Làm cho nàng có cảm giác trở lại năm còn trẻ, lúc tu luyện. Khi đó, đồng bọn bên cạnh đều đơn thuần như vậy, nhiệt huyết như vậy, nhìn qua thậm chí còn có sự trượng nghĩa và ngây ngốc.

Nhưng bầu không khí đó từ khi cảnh giới không ngừng tăng lên thì cũng ngày càng ít đi.

Khi nàng và Tử Đạo bước vào chiến trường Viễn cổ thì chưa từng có bầu không khí này.

Mông Nã tuy là không phải loài người, thậm chí bản thể của y hình dạng xấu lậu, còn hơi dọa người, nhưng ở đây y là bạn bè của bọn họ! Là người thân thiết của họ. Nhất là Mông Nã rất thoải mái, mấy ngày Sở Mặc đưa Quách Dao Dao về đã nói với họ rất nhiều chuyện. Bao gồm cả những chuyện khi y còn là tướng quân ở tộc Độc Nhãn, không giấu diếm gì cả.