- Bây giờ cậu ra tay không thể nào có bất kì kết cục tốt được, Tạ Tà tướng quân cũng sẽ không tha cho cậu. Trước yên lặng quan sát biến động, được không? Tin ta, ta không hại cậu đâu. Hơn nữa, nếu sau này có thời gian, chúng ta nhất định sẽ nói chuyện với nhau.

Tiếng nói của Sở Mặc tiếp tục truyền đến.

Tử Đạo không biết làm thế nào nên nhẹ nhàng gật đầu, thậm chí gã không dùng thần niệm để trả lời. Không muốn kinh động bất kì ai. Không biết tại sao, trong lòng gã lại có một niềmtin mù quáng với Sở Mặc.

Đây đối với một tu sĩ Tổ cảnh quả thực là một chuyện không thể ngờtới!

Sở Mặc nói muốn nói chuyện với gã, thật ra, gã càng muốn nói chuyện với Sở Mặc. Gã rất muốn biết, tất cả mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Trong kết giới trong suốt, những nữ tử đang nhảy múa kia cuối cùng cũng dừng lại. Toàn bộ trong đại sảnh yến hội truyền đến những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trên mặt Ô Long tướng quân, cũng có vẻ tươi cười. Có thể dùng cách này để thêm chút điểm sáng cho buổi thọ yến của Tạ Tà tướngquân làm cho y vô cùng hài lòng. Ai cũng biết Tạ Tà là ái tướng của Đại Cước Tạ Tôn Lão tổ, nghe nói còn có quan hệsâu xa hơn nữa. Nhưng rốt cuộc đến mức độ nào, không ai biết cả.

Dù sao, ở trên lãnh thổ này, kết giao với Tạ Tà là một chuyện cần thiết.

Nhưng mà lúc này, trong đại sảnh yến hội đột nhiên vang lên một âm thanh thô lỗ:

- Ê, Ô Long huynh đệ, những cô gái này bán như thế nào?

Những cô gái đứng trong kết giớisắc mặt đều hơi đổi. Đặc biệt là ÂuDương Phỉ, trong lòng càng hận ghê gớm. Nhưng không có cách nào, chỉ có thể xanh mặt đứng ở đó.

- Liệp Thần, những cô nương này của ta… không phải là để bán.

Ô Long nhìn thoáng qua người nọ, cười tủm tỉm nói.

Một người nam tử tướng mạo vô cùng xấu xí nhỏ con, ngồi trên bàn cách Ô Long không xa, đĩnh đạc nói:

- Chẳng qua là một đám tù binh mà thôi, ta nghe nói, đứa con gái đó là từ Thông đạo chạy ra? Ta thích cô ta! Ô Long, cho cái giá đi, ta muốn cô ta!

Tạ Tà lúc này nhớ lại những lời Sở Mặc nói với mình trước đây, nói muốn giữ lại người con gái này. Nhưng mà, trong lòng gã thực sự hơi không đồng ý. Chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹp từ Thông đạo đi ra, tên này sao không có tiền đồ như vậy? Lúc bản thân mình còn khó bảo toàn lại còn thèm mỹ sắc? Còn cố ý bịa ra chuyện nàng có thể là người yêucủa một người gì mà nhắc hắn cẩn thận? Quả thật là …

Bởi vì những lời này của Sở Mặc, Tạ Tà hơi xem thường Sở Mặc. Nghĩ Sở Mặc thật sự là không biết tình thế. Hắn thật sự cho rằng nơi này là vũ trụ nơi hắn từng xưng hùng sao? Nơi này là Hôi Địa! Cho dù gã, Tạ Tà, phía sau có Đại Cước Tạ Tôn làm chỗ dựa vững chắc, cũngkhông dám tùy ý làm bậy!

Ngươi một tiểu tử bị Xích Xà tộc truy sát, còn dám chõ mỏ vào chuyện khác? Còn có thể có tâm tư khác? Thật sự đủ lắm rồi!

Cũng được, hiện tại để ngươi nhìn thấy được mặt tàn khốc của Hôi Địa.

Tạ Tà không làm gì cả, cười tủm tỉm ở đó xem náo nhiệt.

Ô Long ngồi ở chỗ đó, trên mặt là vẻ nửa cười nửa không, sau đó nhàn nhạt nói:

- Liệp Thần, ngươi xác định, ngươi thực sự muốn mua nàng ta?

- Ô Long, ngươi khi chê ta mua không nổi sao?

Liệp Thần cười lạnh nói:

- Trong Tà thành này, hình như chưa có cái gì ta không mua nổi?

- Nàng ta đắt đó, bởi vì, ta đã quyết định đưa nàng ta cho Tà Tôn lão tổ, để cho nàng ta trở thành thị nữ của Tà Tôn lão tổ. Ô Long cười ha hả nói.

Trên mặt Liệp Thần đột nhiên có vẻ không cam lòng, những người ngồi ở bên cạnh gã trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận. Đây quả thực là nói bậy!

Nếu như Ô Long thực sự muốn dâng nàng ta cho Tà Tôn Lão Tổ trước, sao có thể ép nàng lên kết giới trong suốt nhảy múa cho mọi người xem chứ? Tuy nói đây không phải là nhục nhã gì lớn lắm, nhưng nếu như cô nàng đó sau này thực sự trở thành thị nữ của Tà Tôn Lão Tổ, đối với Ô Long chưa chắc là một chuyện tốt.

Nhưng gã thà rằng nói như vậy cũng không nguyện bán người con gái này cho hắn ta. Điều này khiến cho trong lòng Liệp Thần cảm thấy vô cùng phẫn nỗ. Liệp Thần nhìn Ô Long lạnh lùng nói:

- Không nể mặt đúng không?

- Ừ, không nể mặt.

Ô Long trả lời cực kỳ thẳng thắn.

Điều này làm cho Sở Mặc hơi đờ ra. Hắnkhông hiểu. Những đại nhân vật là cao thủ thật sự ở Hôi Địa, đều là đại tướng dưới trướng của Đại Cước Tà Tôn, chẳng lẽ sẽ bởi vì chuyện này mà trở mặt sao?

Bộp!

Liệp Thần đập cái bàn trước mặt một cái, cười lạnh nói:

- Ô Long, ông đây khó chịu ngươi đã lâu, dám đánh một trận hay không? Thua thì lão tử đem Thiên Ma Tán cho ngươi, thắng … ông đâykhông những muốn nữ nhân đó, còn muốn Kim Cương Kiếm của ngươi!

Ô Long ha hả cười:

- Tốt, ta đồng ý!

Đám người trong phòng khách yến hội nhất thời xôn xao cả lên.

- Thiên Ma tán... đó là pháp khí mạnh nhất của Liệp Thần tướng quân, Thiên Ma Tán tung ra, tất cả đều tránh xa!

- Vật Chí tà … Liệp Thần trước giờ cũng không đem ra để cho người xem. Chẳng lẽ, Liệp Thần thật sự coi trọng nữ nhân đó? Ta thấy cô tarất xấu!

Một Hôi Địa Đại Lão không phải người nói thầm.

- Ta cũng cảm thấy nàng ta rất khó coi, có lẽ trong thẩm mỹ của nhân loại, như vậy rất đẹp chăng? Thật khó hiểu!

Một đại lão Hôi Địa không phải người nói.

- Thiên Ma Tán … thực sự là thứ tốt!

- Kim Cương Kiếm cũng không tệ!

- Tuy rằng không tệ nhưng không bằng Thiên Ma Tán! Nghe tiếng nghị luận trong đám người, trong ánh mắt của Sở Mặc lóe ra tia sáng nhàn nhạt.

Lúc này, Liệp Thần với Ô Long đều đã bay lên giữa không trung trên phòng khách yến hội. Lúc này, Liệp Thần nhìn Tạ Tà nói:

- Tướng quân, trận chiến này coi như giúp vui cho người! Đến đây, mở pháp trận ra, nhìn ông đây làm thế nào để tóm được rắn nhỏ này!

Ô Long tướng quân cười nhạt liên tục, cũng không nói nhiều, lấy một cây trường kiếm kim quang lóe sáng trong không gian trữ vật ra.

Kim Cương Kiếm! Một pháp khí tổ cấp đỉnh cao.

Tạ Tà nói:

- Hai vị đều là huynh đệ, đánh thì đánh, đừng có nghiêm túc quá mức.

Nói xong, hai tay gã trực tiếp kết ấn, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một pháp trận rất mạnh. Pháp trận này tản ra dao động khiến cho Sở Mặc có cảm giác bị áp chế.

Không biết vô ý hay cố tình, Tạ Tà nhìn lướt về phía Sở Mặc. Giống như cảnh cáo! Sở Mặc vẻ mặt không biểu cảm, yên tĩnh ngồi ở đó.