Mông Nã gật đầu một cái:

- Dĩ nhiên là từng nghe nói đến, tu sĩ vùng tối đã đánh nhau với tu sĩ lối đi trong suốt năm tháng dài vô tận rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hẳn sẽ còn đánh tiếp nữa. Trong lối đi có rất nhiều tu sĩ, nhất là những tu sĩ tham chiến hầu như đều tới từ chiến trường viễn cổ. Ta còn nghe nói, sự tàn khốc trên chiến trường viễn cổ không thua kém gì so với vùng tối. Một ngàn tỉ sinh linh cho tới cuối cùng chỉ có thể còn lại mấy chục. Mà mấy chục người này…

Mông Nã nói đến đây nhìn Sở Mặc một cái.

Sở Mặc cười cười:

- Thần cách bị ta chém bỏ rồi. Mông Nã trực tiếp ngơ ngẩn, vừa rồi nó chính là định nói tới cái này. Nó ngơ ngác nhìn Sở Mặc:

- Thật ư?

Sở Mặc nói:

- Dĩ nhiên, nếu không ta hẳn là đã bị bảng phong thần cuốn vào lối đi rồi, chứ sao lại vào trong vùng tối được?

- Ta biết, rốt cuộc ta biết rồi… ngươi là đi qua Thanh Thạch môn!

Mông Nã nhìn Sở Mặc có chút kích động:

- Có phải không?

- Sao chứ?

Sở Mặc nhìn Mông Nã.

Mông Nã mặt đầy kích động nói:

- Thanh Thạch môn… đây chính là trong truyền thuyết, thứ này chỉ người có đại vận khí mới nhìn thấy được. Qua Thanh Thạch môn có thể xuất hiện trực tiếp ở một vũ trụ hoàn toàn mới. Nơi đó sẽ không có quá nhiều giết chóc, càng không có máu tanh kinh khủng, cũng không có cuộc sống ngày ngày lo sợ nơm nớp…

Sở Mặc cảm thấy không biết nên nói gì nhìn Mông Nã, nói thật, dù tìm thế nào đi chẳng nữa, hắn cũng không thấy khí thế cự phách tổ cảnhnên có từ trên thân thể quái vật một mắt của Mông Nã.

Nhắc tới những vũ trụ kia, mặt Mông Nã tràn đầy khao khát. Hồi lâu, mới nhìn Sở Mặc:

- Ý ngươi là, ngươi sống sót trong chiến trường viễn cổ, sau đó khi thời khắc thần cách buông xuống, ngươi liền chém bỏ nó?

Sở Mặc gật đầu một cái:

- Đúng.

- Kẻ mạnh đây mà!

Mông Nã không nhịn được nhìn Sở Mặc đầy khen ngợi:

- Thật là lợi hại! Sự quyết đoán này không phải ai cũng có thể có đâu. Nhất là trong tình huống ngươi không biết cái gì cả như vậy. Ngươi là người đầu tiên tự chém thần cách mà ta biết đến đấy.

Sở Mặc cười một tiếng sau đó nói:

- Thực ra thì trước kia ta cũng không hoàn toàn nói láo với tướng quân, quả thật ta có hai người thân yêu nhất bị bắt vào trong lối đi…

- Đám lối đi khốn kiếp! Một đám súc sinh. Không có lấy một kẻ tốt đẹp!

Mặt Mông Nã đầy phẫn hận nói:

- Thông qua chiến trường viễn cổ, họ khống chế số lượng nhữngkẻ mạnh trong các đại vũ trụ khác, rồi lại thông qua chiến trường viễn cổ, tuyển ra những thứ được gọi là thần kia, tới ngăn cản sinh linh trong vùng tối. Ngược lại họ thành ngư ông được lợi. Đáng tiếc những thứ được gọi là thần kia chỉ có sau khi tiến vào lối đi, mới có thể sáng tỏ tình cảnh của họ. Nhưng khi đó hết thảy đã muộn rồi. Chỉ có thể chấp nhận số mạng bị người ta khống chế mà thôi!

Mông Nã vừa nói vừa than thở:

- Nói đi thì cũng phải nói lại, bên vùng tối này cũng chẳng có kẻ nào tốt đẹp.

- …Sở Mặc nhìn Mông Nã có chút cạn lời, đột nhiên hắn cảm thấy người này cũng thật thẳng thắn đáng yêu.

Tuy nhiên, với những vị thần bị khống chế mà Mông Nã nói, Sở Mặc cũng có chút cảm xúc. Nhớ tới những cự phách tổ cảnh từng xưng bá một phương như con khỉ cùng lục đại thánh, còn có La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ cùng Huyền Huyền, sau khi đến lối đi lại phát hiện bản thân bị người ta khống chế, bọn họ cam tâm không?

Nhất là sinh linh có tính nết như con khỉ kia, một cây gậy sắt đánh lật tung thiên hạ, không sợ trời không sợ đất, tính khí đó mà sẽ chấp nhận bị người ta khống chế? Trong lòng Sở Mặc thầm nói: Con khỉ, hy vọng các ngươi có thể kiềm chế một chút, nếu tương lai có ngày ta tiến được vào lối đi, chắc chắn sẽ tìm đến các ngươi, chém bỏ thần cách trên người các ngươi. Để các ngươi lại được tự do!

Khắp lối đi, trừ hai người vợ của mình, người mà Sở Mặc lo lắng nhất chính là bảy người bọn con khỉ. Những người còn dư lại cũng không nằm trong mối quan tâm của Sở Mặc.

Lúc này, Mông Nã đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt y nháy mắt hết sức khó coi, dùng thần niệm truyền âm cho Sở Mặc:

- Mau thay đổi dung mạo, chia nhau hành động, liên lạc sau, đimau!

Đang nói chuyện, Mông Nã đã biến mất không thấy.

Sở Mặc không cảm ứng được gì nhưng lại biết, có chuyện rồi! Ngay sau đó hắn biến khuôn mặt mình thành hình dạng khác, hơi thở toàn thân cũng thay đổi triệt để.

Sở Mặc nắm trong tay rất nhiều loại đạo, tùy tiện đổi sang loại nào thì khí thế trên thân hắn cũng sẽ khác nhau. Sau đó, Sở Mặc đi về một phương hướng khác. Lúc này, trên đường phố xuất hiện một số lượng lớn tu sĩ tỏa ra hơi thở đại thánh, bên trong còn có vài người mang khíthế tổ cảnh, toàn thân tràn ngập khí huyết. Tất cả đều hướng tới nhà của Trinh.

Tốc độ của họ khá nhanh, hơn nữa Sở Mặc thấy, không chỉ những sinh linh này, nơi mà thần thức của hắn quét qua phát hiện, cả tòa thành có rất nhiều hơi thở mạnh mẽ bùng nổ, cũng đang xông tới hướng nhà của Trinh.

Quả nhiên mà…

Sở Mặc than thở trong lòng, Mông Nã vẫn là quá ngây thơ! Quả nhiên là Trinh đã phản bội Mông Nã.

Cái này Sở Mặc cũng đã đoán trước rồi. Dẫu sao hôm nay, khắp vùng tối, Mông Nã đã không còn đất dung thân. Giết chết đời sau ruột thịt của Xích Xà lão tiên đã quyết định kết cục của Mông Nã rồi.

Còn nói muốn qua kẽ hở để tiến vào lối đi… đây lại là một nhiệm vụ khá gian nan. Vùng tối nơi này chỉ có năm kẽ hở, mà năm kẽ hở này không phải được mở ra quanh năm. Còn cần có cao nhân dùng thủ đoạn thông thiên mới mở nổi.

Thế nên dù là xông đến chỗ kẽ hở để tiến vào lối đi, cũng không phảichuyện dễ dàng.

Nhóm người Mông Nã gần như chính là lên trời xuống đất đều là ngõ cụt. Chớ thấy bọn họ cũng có tu vi cực cao, nhưng thực sự vẫn không tìm được nơi dung thân trong vùng tối!

Dưới tình huống này, thực sự rất khó để Trinh còn có thể nguyện trợ giúp Mông Nã một lòng một dạ.

Chuyện như phản bội trước giờ cũng chỉ là để xem giá có đủ cao hay không mà thôi. Trinh là một người phụ nữ có thế lực, hiển nhiên nàng đã lấy được thứ nàng mong muốn trong thời gian ngắn nhất. Nhiều sinh linh mạnh mẽ như vậy lao thẳng tới chỗ nàng, gần như đem đám thuộc hạ của Mông Nã bắt gọn một mẻ!

Chính là Mông Nã nhận được báo hiệu của thuộc hạ mình mới vội vã chạy. Còn đám thuộc hạ của Mông Nã, không cần nghĩ nữa, chẳng ai sống được. Cho dù giờ còn sống, thì cũng chỉ là miếng mồi được đối phương giữ lại nhằm tìm ra Mông Nã và Sở Mặc mà thôi.