Sau đó, một thanh âm lạnh như băng nổ tung trong tinh thần của Sở Mặc:

- Không biết phải trái, nhát gan như chuột, rụt đầu rụt đuôi, quyết định một chuyện khó như vậy sao? Cho là tìm một núi dựa là Tổ cảnh là có thể tránh phải tiến vào chiến trường Viễn Cổ à? Quỷ nhát gan! Hai người đàn bà của ngươi sẽ tới thông đạo! Muốn gặp các nàng ta thì giết từ Chiến trường Viễn Cổ mà ra, ngoan ngoãn xuất hiện ở thông đạo đi!

Tiếp theo, lực lượng áp chế Sở Mặc không thể động đó trong nháy mắt đã biến mất. Mặt Sở Mặc tái nhợt nhìn lão đế vương, lão đế vương cau mày, trầm giọng nói:

- Người này... Thật là mạnh!

- Ông ngoại không nghe được lời nói của hắn sao?

Sở Mặc hỏi.

- Nói cái gì?

Lão đế vương hiển nhiên là không nghe được, mặt đầy nghi hoặc nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc lặp lại lời nói nổ tung trong đầu mình một lần. Sắc mặt lãođế vương rất khó coi. Mấu chốt là đến bây giờ, ông ấy cũng chưa tính ra được thân phận của đối phương. Dù là đồng thời xuất hiện cùng ông ấy, sinh ra nhân quả nhưng vẫn không có cách nào suy diễn ra được.

Người này, giống như hoàn toàn không có ở cổ sử của La Thiên Tiên Vực vậy, không có chút dấu vết từng tồn tại nào.

- Hắn có thể... thật sự là tới từ bên kia... một Linh Thông thượng nhân khác.

Lão đế vương cuối cùng thở dài, mặt đầy nghiêm túc nói.

- Cháu phải đi chiến trường Viễn Cổ, sau đó tới thông đạo, mang cácnàng ấy trở lại. Nếu cháu không dẫn được các nàng ấy trở lại vậy sẽ chôn xương luôn ở đó.

Sở Mặc nói như chém đinh chặt sắt, sắc mặt của hắn cũng đã hoàn toàn bình tĩnh.

Vốn là, chỉ có một mình Thủy Y Y biến mất, hắn cũng đã quyết định phải đi cứu Thủy Y Y ra. Hôm nay lại thêm cả Kỳ Tiêu Vũ càng ép hắn không thể không đi.

Chiêu này quá cũ rồi nhưng lại hữu hiệu nhất!

Một người đàn ông, nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũngkhông bảo vệ được thì còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?

Lúc này rồi, lão đế vương cũng không khuyên nữa.

Bởi vì chuyện cho tới bây giờ, cho dù là ông ấy cũng đã nổi giận, cũng muốn cùng Sở Mặc tiến vào chiến trường Viễn Cổ, bảo vệ cho đứa cháu ngoại này.

Nhưng còn chưa nói đã bị Sở Mặc từ chối.

- Ông ngoại, cháu muốn đi một mình! Người không thể đi! Bất kỳ người nào trong hoàng tộc đều không thể đi! Thậm chí trước khi chiếntrường Viễn Cổ đóng lại, người cũng không được nói chuyện này ra.

Sở Mặc vẻ mặt thành thật nói.

Hắn dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ là lặng lẽ tới, không làm kinh động tới bất cứ ai.

Lão đế vương trầm ngâm một chút, ông ấy rất rõ dụng ý của cháu ngoại mình.

Hôm nay hoàng tộc đúng là không thể bỏ được sự trấn giữ của ông ấy. Bởi vì không có ai biết những Cự Đầu có cừu oán với hoàng tộc, đã tiến vào chiến trường Viễn Cổ hay chưa. Dù là chỉ còn lại một người chưa đi, như vậy chỉ cần ông ấy rời đi, hoàng tộc sẽ lần nữa đối mặt với nguy hiểm!

Cho nên, vì hoàng tộc, vì an ổn của toàn bộ La Thiên Đại Vũ Trụ, ông ấy cũng không nên rời đi.

- Cháu à...

Lão đế vương đau lòng nhìn đứa cháu ngoại số mệnh lận đận của mình, trong lòng cũng tràn đầy áy náy. Đứa cháu mệnh khổ thiên phú trác tuyệt, vốn hẳn nên được hưởng thụ nhiều hơn một cuộc sống vui vẻmà không phải mới ở tuổi này đã phải gánh vác nhiều thứ vốn nó không gánh nổi đó.

Sở Mặc lại cười cười:

- Ông ngoại, người yên tâm đi. Con nhất định sẽ hoàn hảo không chút vết thương dẫn hai cháu dâu của người trở về.

Lão đế vương đứng lên, đi tới nhẹ nhàng ôm Sở Mặc một chút, sau đó nói:

- Cháu ngoan, ông ngoại chờ cháu trở lại! Còn nữa, tất cả người thân quen của cháu, ông ngoại cũng sẽ thay cháu chăm sóc tốt!

- Vậy được, ông ngoại, cháu cũng không từ biệt họ nữa.

Sở Mặc vừa nói vừa quỳ xuống với ông lão, dập đầu ba cái, sau đó thân hình chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Lão đế vương ngồi ở đó yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi than một tiếng:

- Cự Đầu? Thật là châm chọc... vẫn chỉ là một con cờ mà thôi.

.....

Bên ngoài chiến trường Viễn Cổ, tinh vực mênh mông không một bóng người. Bởi vì tất cả người tới nơi này đều bị lực lượng kinh khủng kia hút vào trong rồi.

Có người đi ra từ trong vô tận tinh hà, dùng thần thông nhìn thấy một màn đó rồi truyền lại tin tức. Từ đó về sau dường như không ai dám tới nơi này nữa.

Sở Mặc một mình lên đường, trừ Lão đế vương ra, hắn không nói với bất kỳ ai.

Cha mẹ cũng vậy hay người quen bạn bè cũng thế, thậm chí ngay cả đồng bạn như Đại Công Kê hắn cũng không nói. Một mình đi trong tinh hà hiu quạnh, tốc độ được hắn tăng lên tới mức cao nhất, so với tốc độ ánh sáng còn nhanh hơn vô số lần!

Lúc sắp tới chiến trường Viễn Cổ, Sở Mặc bất ngờ gặp một người cản đường.

Trên người của người này tản ra sự kiêu căng ngút trời, không chút nào che giấu mà phóng ra ngoài.

Nhìn thấy Sở Mặc, gã ta cười lạnh nói:

- Ngươi quả nhiên đã tới, không cần vào chiến trường Viễn Cổ chịu chết, ở đây, lão tổ ta đưa ngươi lên đường!

Đây là một Cự Đầu!

Đến nỗi là một Cự Dầu đang mang vết thương nặng, Sở Mặc cũng không hề cảm giác được. Bởi vì đối phương quá mạnh mẽ! Tới chính là bản tôn!

Người kia cả người kiêu căng ngập trời, thật sự có thể lật đổ cả vũ trụ mênh mông này, làm người ta cảm giác uy áp vô cùng to lớn. Dường như ở trước mặt gã, chúng sinh chỉ là một con kiến hôi.

- Ngươi là ai? Sở Mặc bình tĩnh nhìn người này chăm chú, xuyên thấu qua ánh sáng trên người gã ta, nhìn thấy khuôn mặt vừa trẻ tuổi vừa xa lạ, thản nhiên hỏi.

- Bảo Bình lão tổ!

Người này mặt lạnh nhạt nói.

- Bảo Bình?

Sở Mặc biết, đó chính là Cự Đầu đã từng ra tay ám toán lão tổ hoàng tộc, sau đó phải chịu phản phệ cực nặng.

Còn có hai người, một người tên là Thương Lam, một người tên làCửu Liệt.

Cự Đầu năm xưa ám toán lão tổ hoàng tộc, trưởng lão Chung gia Chung Thải Vân đã chết, đứa con của lão tổ Đại Lão Thử cũng đã chết. Lão tổ Hắc Ngư vẫn luôn chưa biết tung tích. Trước động tĩnh lớn như vậy ở Thiên giới, cộng thêm cả đạo hạnh của ông ta đã từng xuất hiện trên người của Sở Mặc. Mặc dù Sở Mặc không nói với người khác nhưng lại âm thầm suy đoán, lão tổ Hắc Ngư có thể cũng đã chết.

Nếu không, đạo hạnh của ông ấy tại sao lại xuất hiện trên người mình? Sau đó lại được hắn dùng để chém Huyết nguyệt, Đại Đạo mênh mông hung hãn đã tiêu tán trong biển Thiên giới, thành toàn cho vô số sinh linh trong biển Thiên giới vô tận.