- Không sao, ta chính là do ngài chế tạo ra. Ngài giống như cha ta vậy, trợ giúp cha của mình, ta nghĩ hẳn là chuyện kinh thiên địa nghĩa mà?

Nam tử áo trắng nói xong thì hóa thành một tia sáng bay vào trong lồng ngực của Sở Mặc. Trảm Đạo huyết nguyệt, trở về vị trí cũ!

Một chiêu mới rồi, Sở Mặc không chịu bất kỳ thương tổn nào, ngược lại dưới một đao đạo kia đã lĩnh ngộ được một loại đao pháp đạo hoàn toàn mới. Và sau một kích này, súc thế của Sở Mặc trong nháy mắt tăng vọt! Gần như đạt đến một trạng thái đỉnh cao.

Bây giờ sinh khí thần của hắn, ngay cả là chống lại Bắc Đẩu lão tổ, Sở Mặc cũng có một niềm tin chiến thắng mãnh liệt.

Nhưng điều này vẫn là chưa đủ. Sở Mặc nhìn thoáng qua hư không ở phía xa, tiếp tục chạy.

Tiếp đó, Bắc Đẩu lão tổ chạy tới nơi này, cảm nhận được khí cơ trong trời đất, thì thào nói:

- Thật không nghĩ tới, một viên huyết nguyệt trên mặt của Thương Khung Thần Giám lại có được thần uy như thế. Đáng tiếc... Đáng tiếc, là không thể cho ta sử dụng. Xem ra, chỉ khi hoàn toàn đánh chết Sở Mặc, hơn nữa... là kiểu đánh chết khiến hắn phải tâm phục khẩu phục, ta mới có thể có cơ hội, có được mấy bảo vật trên người hắn! Cho nên súc thế phải không? Lão phu cho ngươi cơ hội này! Ta ngược lại muốn nhìn thử, một người ngay cả cảnh giới Đại Thánh cũng chưa tới có thể hùng mạnh tới mức nào? Ở nơi đỉnh cao tru sát một thiên tài có thiên phú hơnxa mình mới là chuyện khoái trá nhất.

Giữa đất trời này, từ muôn đời tới nay còn chưa từng có một tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân nào có thể nghịch thiên chém giết được đầu của một người cảnh giới Đại Thánh tuyệt đỉnh còn nửa bước nữa là tới Cự Đầu.

Cho dù là con khỉ coi trời bằng vung kia, lúc ở cảnh giới Thánh Nhân cũng không có năng lực đó!

Cho dù bây giờ nó là tuyệt đỉnh cảnh giới Đại Thánh đồng thời cũng thân bước nửa bước tới Cự Đầu, có thể khiêu chiến được Cự Đầu vôthượng nhưng gã ta cũng tuyệt đối không có năng lực thật sự đánh chết được một Cự Đầu.

Cho nên, Sở Mặc dù hùng mạnh thế nào cũng không thể hùng mạnh hơn con khỉ sinh ra từ thiên địa được!

Bây giờ Sở Mặc cũng ít nhiều hiểu được dụng ý của Bắc Đẩu lão tổ. Đây là một trò chơi mèo vờn chuột. Bắc Đẩu lão tổ tự nhận là mèo, coi Sở Mặc thành chuột. Mặc cho Sở Mặc súc thế, mặc cho Sở Mặc tùy ý đi lại trên biên giới của Bắc Đẩu Đại Vực.

Tùy cho giết, tùy cho đánh, thích làm gì cũng được! Cho dù Sở Mặc hủy hoàn toàn Bắc Đẩu Đại Vực này thì ông ta cũng sẽ không chút đau lòng!

Mục đích cuối cùng của Bắc Đẩu lão tổ chính là muốn khi đang ở thế của Sở Mặc thích lũy đến đỉnh điểm thì sẽ ra tay, hoàn toàn giết chết Sở Mặc, cướp 3 viên Tinh Thần trên người Sở Mặc, còn cả những bảo vật khác!

Lúc này đánh chết Sở Mặc, cho dù Sở Mặc thấp hơn ông ta một cảnh giới lớn nhưng đối với Bắc Đẩu lão tổ cũng có lợi ích vô hạn.

Như vậy cũng tốt hơn so với một người đối mặt với một nhiệm vụ dễdàng hoàn thành, và một người phải dụng tâm suy nghĩ, trải qua trăm cay nghìn đắng mới hoàn thành nhiệm vụ, giữa hai người cảm giác thành tựu và kinh nghiệm nhận được hòan toàn không giống nhau.

Đối với loại tu sĩ như Sở Mặc và Bắc Đẩu lão tổ, hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, thu hoạch được là Đại Đạo vô thượng khó có thể tưởng được!

Cho nên, Bắc Đẩu lão tổ nguyện ý cùng “Thánh Nhân nho nhỏ” Sở Mặc này tiếp tục chơi. Nếu bây giờ Sở Mặc đã vọt vào cảnh giới Đại Thánh thì tuyệt đối sẽ là cảnh tượng khác. Bắc Đẩu lão tổ tuyệt đối sẽ không cho hắn một chút cơ hội súc thế nào. Sau khi nghĩ rõ được điều đó, Sở Mặc cũng không nóng nảy. Hắn ở đây suy diễn tới nơi long mạch hội tụ phong thủy bảo địa thứ hai, cũng không phát hiện tung tích của Huyết nguyệt Quy Nhất. Nhưng, tinh khí của nơi này đã đủ hóa rồng rồi.

Hóa thành một con chân long khủng bố, một thân cảnh giới cũng đã đạt tới mức độ Đại Thánh.

Sở Mặc không hề khách khí, sau một trận chiến đã đánh chết luôn con chân long do tinh khí hóa thành, sau đó hút cả biển tinh khí vào trong cơ thể của mình. Tòa đạo đài cực lớn dường như vĩnh viễn không đầy được, hấp thu lượng lớn tinh khí như vậy mà vẫn không hề có dấu hiệu bão hòa nào. Tuy nhiên, phía trên đạo đài, hàng ngàn thần văn tự đang bay múa, nhìn qua càng thêm rực rỡ hơn.

Vẫn có dùng tới.

Một trốn, một đuổi.

Khi Bắc Đẩu lão tổ đuổi đến đây cảm nhận được con chân long do tinh khí hóa thành bị đánh chết sau đó lưu lại cảm xúc không cam lòng thì ánh mắt của ông ta lại sáng lên thêm. Sở Mặc này, một lần lại một lần phủ định nhận thức lúc trước của ông ta.

Một phong thủy bảo địa như vậy, ông ta đương nhiên có thể tìm được. Nhưng nhất định phải qua thời gian dài suy diễn và tốn nhiều thời gian đi tìm. Muốn xác định vị trí chuẩn xác, trừ phi ông ta có thể trở thành cao thủ Cự Đầu vô thượng.

Nhưng Sở Mặc, một tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân không ngờ đã có năng lực kinh khủng như thế rồi? Bắc Đẩu lão tổ có chút không tin, ông ta nghĩ tới một vài truyền thuyết về Thương Khung Thần Giám. Tia sáng trong mắt lóe lên, đối với việc muốn có được mấy bảo vật kia càngthêm mạnh hơn.

Nửa tháng sau, Sở Mặc ở trong nơi phong thủy bảo địa hội tụ long mạch thứ ba rốt cục tìm được một viên Huyết nguyệt Quy Nhất cuối cùng!

Nhưng làm Sở Mặc không ngờ là Quy Nhất lại là một cô gái. Một nữ tử hoa thơm tuyệt đại, đẹp nghiêng thiên hạ. Vẻ đẹp của nàng ấy dường như hoàn toàn không thuộc về thế gian này, cao quý nhưng không lạnh lùng, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy không chân thực. Nhìn thấy Sở Mặc, Quy Nhất thi lễ, sau đó cũng không mở miệng trước mà cẩn thận đánh giá Sở Mặc, sau một lát mới nhẹ giọng nói:

- Nhận của ta một chiêu đi!

Sở Mặc yên lặng gật đầu.

Một chiêu này nhìn qua như hời hợt, bởi vì Quy Nhất chỉ giơ tay lên, không hề có hơi thở khói lửa nào, cũng không có bất kỳ dao động của năng lượng nào truyền tới. Thậm chí ngay cả nơi địa cung hai người đang đứng cũng không có chút động tĩnh nào.

Bên ngoài cũng không có. Ngoại trừ Sở Mặc ra không có bất kỳ ai biết, ở nơi này từng xảy ra một trận giao phong vô cùng khủng bố.

Một kích này của Quy Nhất là đánh vào tinh thần thức hải của Sở Mặc.

Bên ngoài mặc dù không có bất luận động tĩnh nào nhưng ngay trong tinh thần của Sở Mặc lại dâng lên cơn sóng gió động trời.