Lúc này, hai tu sĩ canh giữ sân thí luyện kia cung kính hành lễ vớithanh niên này:

- Bái kiến đại nhân!

Thanh niên này không thèm liếc mắt nhìn hai người kia, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Có phải ngươi cảm thấy Bắc Đẩu đại vực suy yếu, nên muốn tới hưởng chút lợi ích phải không? Thức thời đấy, nhưng ngươi từ nơi nào tới thì mau cút về nơi đó, thành thành thật thật ở sân thí luyện tranh đấu vị trí Thiên Địa Nhân bảng của các ngươi đi. Bắc Đẩu đại vực không phải nơi ngươi có thể tới!

Thái độ cứng rắn mạnh mẽ này ít nhiều khiến Sở Mặc có chút bấtngờ, hắn hơi nhíu mày, nhìn thanh niên này nói:

- Người ngoài không thể tới Bắc Đẩu đại vực này sao?

- Đúng vậy, ngươi rất thông minh.

Khoé miệng của thanh niên này cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

- Ngươi cũng không cần cảm thấy như vậy rất mất mặt, nói thật cho ngươi biết, mười năm sau, ngươi tha hồ tới Bắc Đẩu đại vực. Đến lúc đó, nếu có duyên gặp lại, thậm chí tại hạ có thể đã làm ông chủ, sẽ tiếp đã ngươi thật tốt. Ta là Tề Bằng, đến lúc đó, ngươi lại tới Bắc Đẩu đại vực, tuỳ tiện hỏi một người, người đó sẽ dẫn ngươi tới tìm ta. Tề Bằng nói xong, nhìn Sở Mặc:

- Hiện tại, mời trở về đi.

Sở Mặc nhìn Tề Bằng, lắc đầu:

- Nếu ta không trở về thì sao?

- Vậy ngươi chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi.

Tề Bằng dường như đã sớm đoán được Sở Mặc sẽ lựa chọn như vậy, nhún vai nói:

- Không giấu gì ngươi, một tháng nay ta đã chém chết ba kẻ muốn tới Bắc Đẩu đại vực kiếm lợi rồi. Nếu như ngươi muốn làm kẻ thứ tư, vậy ta đây cũng không có ý kiến.

Sở Mặc nhìn Tề Bằng, thản nhiên nói:

- Thật là ngang ngạnh.

Nói xong, hắn cất bước đi, căn bản không muốn dây dưa nhiều với loại người này.

Tề Bằng cười lạnh:

- Chịu chết đi!

Lập tức ra tay với Sở Mặc rồi! Y xuất ra một món pháp khí, đó là một tấm tinh đồ, trông giống như một bức hoạ cuốn, sau khi mở ra, trên mặt bộc phát ra tinh thần lực mênh mông, trực tiếp trấn áp Sở Mặc.

- Thánh khí?

Trong lòng Sở Mặc khẽ giật mình, không thể ngờ rằng vừa mới bước vào Bắc Đẩu đại vực đã gặp phải một Chí Tôn cấp cao cầm thánh khí trong tay. Điều này có chênh lệch rất lớn với Bắc Đẩu đại vực suy yếu trong ấn tượng của mọi người a!

Nhưng, cho dù là thánh khí, Sở Mặc cũng không sợ hãi, hắn tay không tấc sắt hung hăng đánh một quyền về phía tinh đồ.

- Không biết sống chết!

Tề Bằng trong lòng cười lạnh.

Cú đấm của Sở Mặc lập tức phát ra một luồng sức mạnh, hung hăng đánh vào mặt trên của tấm tinh đồ thánh khí.

Ầm ầm!

Một trận nổ long trời lở đất. Bên trong tinh đồ kia, hàng loạt ngôi sao ào ào rơi xuống, nứt vỡ!

Tề Bằng toàn thân kinh hãi, y vội vàng triệu hồi tinh đồ. Lại pháthiện số ngôi sao trên mặt tinh đồ đã vơi đi hơn một nửa. Nhất thời giận tím mặt:

- Ngươi dám phá huỷ pháp khí của ta?

- Ngu ngốc.

Sở Mặc nhìn hắn một cái, sau đó cất bước đi. Thân hình của hắn cũng trong nháy mắt, biến mất hoàn toàn trong hư không.

Tề Bằng đứng tại chỗ nổi trận lôi đình, chửi mắng ầm ĩ, nhưng lại không thấy bóng dáng Sở Mặc đâu nữa.

Ngay sau đó, y lấy ra truyền âm thạch, sắc mặt âm u lạnh lẽo kíchhoạt một đạo tinh thần lực trên mặt truyền âm thạch, nói một câu:

- Trưởng lão, có người xông vào từ sân thí luyện, ta không thể ngăn được hắn. một quyền của hắn suýt chút nữa phá huỷ tinh đồ của ta! Ừ, đúng, chỉ dùng một quyền, hiện tại hắn đi rồi. Ta không yên tâm, hắn cũng là xông tới… Ừ, được, được, ta hiểu rồi, đa tạ trưởng lão nói tốt cho ta trước mặt lão tổ.

Sau khi nói xong, Tề Bằng tắt truyền âm thạch, sau đó ánh mắt ném về phía hai người canh giữ cảnh giới Đế Chủ kia.

- Đại… đại nhân, bọn ta…

Hai người canh giữ cảnh giới Đế Chủ sợ tới mức toàn thân run rẩy, quỳ rạp xuống cầu xin tha thứ.

- Được rồi, người kia cũng không phải người các ngươi có thể ngăn cản.

Tề Bằng nói.

- Tạ ơn đại nhân…

Hai người đồng thanh.

Nhưng bọn họ còn chưa dứt lời, đầu của mỗi người đã bay lên cao, ánh mắt cả hai đều mang theo vẻ không dám tin. Không phải nói được rồi, không trách bọn ta sao?

- Nhưng các ngươi đã nhìn thấy ta mất mặt như thế nào.

Tề Bằng hờ hững nói, sau đó vung tay lên.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên, đầu của hai người này bể ra, thành một đống nhão nhoét.

Tề Bằng vung tay giết chết hai Đế Chủ cấp cao, giống như là nghiền chết hai con giun bé nhỏ, trên mặt căn bản không chút biểu cảm. Nhưngánh mắt âm u của y lại nhìn về phía cổng vào sân thí luyện, lẩm bẩm:

- Lão tổ không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên không phong ấn nơi này, vậy mà lại cứ có nhiều kẻ không biết sống chết như vậy, muốn tới đây hưởng lợi, thật là đáng chết!

Sau đó, thân ảnh Tề Bằng dần dần biến mất trong hư không.

Sở Mặc đã sớm rời khỏi cổng vào, hắn không gây chuyện ở đó cũng là không muốn hành sự quá mức phô trương, dẫn tới sự chú ý của người khác.

Từ chỗ Tề Bằng Sở Mặc có thể cảm nhận được một chuyện, thanhdanh suy yếu mấy năm nay của Bắc Đẩu đại vực hẳn là chính bọn họ cố tình tạo ra!

Tuy rằng tạm thời vẫn chưa rõ rốt cuộc Bắc Đẩu đại vực hùng mạnh thế nào, nhưng nhìn trước mắt, bọn họ tuyệt đối không thua gì Thiên Cương đại vực!

Đã như vậy, vì sao còn truyền ra thanh danh rất suy yếu? Hơn nữa, khiến người ta cảm thấy là ngày càng suy yếu. Giống như thời kỳ giáp hạt. Rốt cuộc bọn họ đang cất giấu bí mật gì?

*thời kỳ giáp hạt: dễ gây đói kémBên trong lời nói của Tề Bằng, đã để lộ ra một chuyện, y nói, mười năm sau hãy tới, y có thể đã là ông chủ rồi, sẽ tiếp đãi Sở Mặc thật tốt. Nhưng hiện tại không được…

Sở Mặc nhíu mày, thầm nghĩ: ba viên huyết nguyệt Giám Thần, Trảm Đạo, Quy Nhất cũng đều có thể tập trung ở Bắc Đẩu đại vực. Hỗn Độn huyết nguyệt còn nói hai đại vực Viêm Hoàng và Bắc Đẩu cất giấu cơ hội thành thần. Lẽ nào… có liên quan tới chuyện mà Tề Bằng nói hay sao?

Trong lòng Sở Mặc thầm suy tính về mối liên hệ giữa những chuyện này, chân lại không ngừng bay vào sâu trong Bắc Đẩu đại vực. Cảnh giới Thánh Nhân, một bước một thế giới, đi lại trong đại vực này, tốc độ nhanh đến lạ lùng.

Rất nhanh sau đó, Sở Mặc đã tìm được một mảnh lục địa khổng lồ trôi lơ lửng trong hư không của Bắc Đẩu đại vực!

Bề dày có thể lên tới mười tỷ dặm, thoạt nhìn căn bản không thể biết mảnh lục địa này dày bao nhiêu. Diện tích … lại càng vô biên vô hạn. Nếu so sánh với Viêm Hoàng đại vực sau khi chia năm xẻ bảy, chỉ sợ là Thiên giới diện tích lớn nhất cũng có vẻ quá nhỏ bé rồi.