Dây leo lâu năm lại phát ra một tràng cười, sau đó nói:

- Được, coi như ngươi nói là thật, ở đây có một hồ lô nhỏ, ngươi lấy mà chơi.

Nói xong, một vầng sáng lóe lên, trước mặt Khương Thái Nguyệt xuất hiện một hồ lô nhỏ vàng óng ánh.

Hồ lô nhỏ vừa vặn nằm trong nắm tay Khương Thái Nguyệt, thoạt nhìn trong suốt đáng yêu vô cùng, Khương Thái Nguyệt nói với vẻ vuimừng:

- Cảm ơn Đằng gia gia, Đằng gia gia là tốt nhất!

- Chỉ có nha đầu ngươi dẻo miệng.

Dây leo lâu năm vui vẻ cười rộ lên.

Lúc này, bên trong căn phòng cổ có một ông lão đi ra, mới bước chân ra khỏi cửa đã nói:

- Đằng huynh, ngươi nuông chiều nha đầu kia quá rồi, bảo vật mấy trăm ngàn năm mới ra trái, ngươi đã cho nàng bảy cái rồi nhỉ? Đây chính là thánh khí thiên nhiên, có thể luyện hóa thành Đại thánh khí đỉnh cao, nếu để bọn trẻ khác biết việc này nhất định sẽ lại ngầm ghen tị nhađầu rồi.

Lời này nghe vào tai thì mùi vị yêu chiều còn nhiều hơn chứ chẳng có chút trách cứ nào.

Khương Thái Nguyệt vui vẻ lấy bảy hồ lô nhỏ trong người ra, đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím, vừa vặn đủ bảy màu. Treo trên không trung, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Chỉ có ông lão đã theo dây leo lâu năm mới biết, bảy hồ lô nhỏ này mới là hồ lô bảo bối chân chính do dây leo mọc ra! Cứ một trăm ngàn năm, dây leo không mọc ra một, mà là hai hồ lô, một lớn một nhỏ! Cái lớn kia thì đã được lấy đi cho người trẻ tuổi đương đại của Khương gia làm phần thưởng. Nhưng bảo vật chân chính, phải là cái nhỏ! Kết quả, dây leo lâu năm đem bảo vật cất chứa suốt bảy trăm ngàn năm đều cho Khương Thái Nguyệt, đủ để thấy cô bé này được yêu thích và chiều chuộng tới mức nào.

Hồ lô lớn là thánh khí thiên nhiên, có thể luyện hóa nhưng lại không thể trưởng thành. Hồ lô nhỏ, thì lại có hy vọng trưởng thành Đại thánh khí!

Nếu tin tức này truyền đi nhất định sẽ gây chấn động bên trong Khương gia, thậm chí ngay cả gia chủ cũng đỏ mắt, sinh lòng thèmmuốn, chứ chẳng đơn giản chỉ là ghen tị như lời ông lão kia nói.

Với loại gia tộc cổ xưa như Khương gia mà nói, thứ như thánh khí cũng chưa hẳn là gì. Nhưng đại thánh khí lại khác. Mỗi một đại thánh khí đều xem như pháp khí quan trọng, chỉ có nằm trong tay cao thủ chân chính… mới có thể phát huy ra uy lực nên có của nó. Sao có thể nằm hết trong tay một cô nhóc như Khương Thái Nguyệt được chứ?

Tuy nhiên, dây leo lâu năm cũng thế, ông lão kia cũng vậy, đều chọn lựa coi như không biết việc này, vốn dĩ sẽ không nói toạc ra.

Khương Thái Nguyệt cũng quỷ quái lắm, càng không đem chuyệnnày lộ ra. Nàng quyết định đem cả bảy hồ lô này luyện hóa thành Đại Thánh Khí, làm pháp khí bản mạng của nàng, ở bên nàng trọn đời trọn kiếp!

- Nha đầu, lần trước ngươi cho người đưa tin tức về, nói ngươi phát hiện ra một tuyệt thế thiên kiêu. Sao rồi? Thuyết phục được chưa?

Ông lão như một người gia thông thường, ngồi lên chiếc ghế mây do dây leo lâu năm mọc ra, tùy ý hỏi.

- A, đừng nói nữa, con về chính là tìm lão tổ tông nói chuyện này.

Khương Thái Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt không vui nói:

- Bị hắn từ chối rồi, tuy nhiên, cũng không tính là hoàn toàn cựtuyệt, hắn nói, đợi một năm sau, cho hắn thời gian để suy nghĩ. Con luôn cảm thấy, hắn không phải là nói cho có lệ, giống như thật sự là có gì đó khó nói. Con nói lão tổ và Đằng gia gia phải giúp con phân tích con người này đó.

Sau đó, Khương Thái Nguyệt nói hết tất cả chuyện xảy ra sau khi vào Thí Luyện Trường, bao gồm việc cùng Lưu Vân Phong tiến vào Thiên Cương Đại Vực, chuyện chém Thánh Nhân Hạo Nguyệt tông.

Đằng gia gia sau khi nghe xong nói:

- Đứa bé này không đơn giản, ở cảnh giới Chí Tôn, muốn giết chết Thánh Nhân, khó khăn đối diện ko phải là một chút nửa chút. Đạo củaThánh Nhân đã ổn định thành hình. Một đao chém Thánh Nhân, không chỉ cần có chiến lực vô cùng, càng cần có đạo hạnh có thể nghiền ép Thánh Nhân này.

Lão già 80 tuổi ngồi trên ghế mây, yếu ớt nói:

- Còn không phải cây đao kia lợi hại. Hà … Đao? Chẳng lẽ, lại là cây đao kia?

- Cây đao kia năm đó không phải đi rồi sao?

Cây mây già nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

- Lời tiên đoán trở thành sự thật rồi hả? Lão già 80 tuổi bỗng nhiên cười một tiếng:

- Trở thành sự thật mới tốt.

Cây mây già trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Cũng phải.

Khương Thái Nguyệt không biết cây mây già và lão già 80 tuổi đang chơi trò bí hiểm gì, hiếu kì hỏi:

- Đằng gia gia, lão tổ tông, hai người đang nói gì vậy?

- Không có gì, tuy nhiên nha đầu, người đó, ngươi không nên tiếp xúc nữa. Tốt nhất, giữ khoảng cách với hắn đi. Lão già 80 tuổi điềm đạm nói.

- Vì sao?

Khương Thái Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Khương gia... nàng được yêu thương nhất, chính là vì lão già 80 tuổi này. Nếu như không phải có vị lão tổ tông này, với thân phận của Khương Thái Nguyệt, cho dù là thiên phú trác tuyệt thế nào, cũng không thể giống như bây giờ, có thể tùy ý ra vào trung tâm tổ địa của Khương gia. Cho dù là gia chủ của Khương gia, muốn tới nơi này cũng cần phải thông báo, còn phải xem lão tổ tông có tâm trạng muốn gặp hay không nữa. Lão già 80 tuổi không giống với các loại tồn tại vô thượng, hư vô mờ mịt, lạnh lùng vô tình, ông chỉ là một người già bình thường, ít nhất, trước mặt Khương Thái Nguyệt ông không khác gì với một ông lão bình thường cả.

Ông ấy rất nghiêng về con bé tiểu nha đầu này, thậm chí còn sủng ái đến mức có chút ngang ngược. Đối với bất kì quyết định nào của Khương Thái Nguyệt, ông đều ủng hộ. Cho dù là những ý tưởng đó đơn thuần ngây thơ buồn cười, ông cũng ủng hộ hết mình, còn không cho những cấp cao của Khương gia nhiều chuyện.

Cho nên, ông chưa từng nói với Khương Thái Nguyệt những lời nhưcon không nên thân với ai đó, phải giữ khoảng cách.

Một câu của tồn tại lão tổ vô thượng, đổi lại là gia chủ Khương gia, cho dù trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, cũng nhất định chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ phục tùng. Nhưng Khương Thái Nguyệt không giống như vậy, nàng từ nhỏ đến lớn, chính là lớn lên ở trong này!

Thân với ông cụ hơn bất kì ai, tôn trọng là có, nhưng sợ … thì chẳng có mấy.

- Chuyện này, không dễ giải thích. Dù sao, ông cũng sẽ không hại con. Nói xong, lão già 80 tuổi hướng về phía Khương Thái Nguyệt trừng mắt nhìn, vẻ mặt như năm nào lúc nàng hai ba tuổi vô tình xông vào nơi này, lần đầu tiên nhìn thấy lão tổ tông.

Khương Thái Nguyệt không phải là loại người không biết trời cao đất dày không hiểu chuyện, nàng có thể trong Thí Luyện Trường phát triển nhanh chóng, thu phục được rất nhiều thiên kiêu dưới trướng, lòng dạ cũng tương đối sâu. Chỉ trước mặt cây mây già và lão tổ tông nàng mới thể hiện tính cách con nít vậy thôi.