- Đi?

Lưu Vân Phong lẩm bẩm:

- Rời khỏi vũ trụ này sao? Tử Đạo gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng mà rời khỏi vũ trụ này sẽ xuất hiện chuyện như thế nào, ngay cả Thái thượng, chỉ e cũng rất khó nói. Hơn nữa, thế gian còn có Phong Thần bảng. Nghe nói, cao thủ Vô Thượng thật ra để ý nhất thực sự không phải là những vãn bối đã vào Tổ Cảnh nhiều năm, mà là sợ những người trên cả tổ cảnh sẽ vào Phong Thần bảng của họ.

- Phong Thần bảng?

Hai người Lưu vân phong và Sở Mặc đều ngớ mặt ra. Cho tới giờ họ vốn chưa nghe nói tới thứ này.

Tử Đạo nói:

- Đó ta cũng chỉ nghe nói thôi, không biết kỹ lắm, nói là trong toàn bộ Hồng Mông Đại vũ trụ có vô số vũ trụ giống với La Thiên. Từ sơ khai Hồng Mông, trong trời đất đã tạo thành một tấm Phong Thần bảng. Phong Thần bảng sẽ sẽ chạy về phía các vũ trụ. Nhưng không có ai biết khi nào thì nó sẽ xuất hiện, cũng không ai biết cao thủ thế nào mới có thể lên bảng. Nhưng có một cách nói thế này, ít nhất là Tổ Cảnh mới có tư cách lên được bảng.

- Lên được bảng đó mới thật sự là thần. Tuy là cảnh giới không cao sâu như Thái thượng, đạo hạnh cũng không mạnh mẽ như vậy nhưng cũng là Hồng Mông vũ trụ thật sự thừa nhận, tán thành mà sắc phong thần linh! Là có thần cách. Tử Đạo gượng cười nói:

- Về việc này ta thật sự không hiểu lắm. Ta cũng chỉ nghe như vậy thôi... aiz, nói thật, ta cũng chỉ nghe ngoại tổ phụ nói vậy.

- Lão tổ cao thủ Vô Thượng của Tử gia?

Vẻ mặt Lưu Vân Phong khiếp sợ, lẩm bẩm nói:

- Khó trách ngươi tự gọi mình là Tử Đạo!

Sở Mặc cũng kinh ngạc nhìn Tử Đạo, không thể tưởng được gã lại có vinh hạnh được gặp Lão Tổ Tử gia.

Tử Đạo nói:

- Nói chính xác thì cái tên Tử Đạo này chính là do Lão tổ tông đặt cho ta. Truyền thuyết đó là năm đó là do Lão tổ tông kể cho ta nghe trước khi ngủ. Tuy là lão tổ tông không màng thế sự nhưng cơ duyên xảo hợp, dù sao, ta cũng không biết vì sao ta lại lọt vào mắt xanh của ông ấy. Lão tổ tông từng lặng lẽ vào Sân Thí Luyện, dạy ta suốt ba năm.

Thì ra là thế!

Trên mặt hai người Lưu Vân Phong và Sở Mặc đều mang vẻ hâm mộ.

Tử Đạo nói thế thật sự hoàn toàn vượt qua nhận thức của họ với thếgiới này.

Tử Đạo nói tiếp:

- Lão tổ tông từng nói cho ta biết, thời đại này rất có thể là thời đại Phong Thần bảng tiến vào La Thiên vũ trụ. Cho nên Thái Thượng sẽ không rời đi. Cho nên những cao thủ vô thượng đó mới kiêng kỵ Hầu Đại Thánh và đám cao thủ kia đến vậy. Một khi Hầu Đại Thánh đứng vững gót chân ở La Thiên Vũ trụ, có được thế lực của mình, có đủ tài nguyên rồi sẽ quay ra tranh đoạt thiên đạo với họ. Chỉ cần bước vào Tổ Cảnh, như vậy những cao thủ như họ cơ hội được vào Phong Thần Bảng sẽ ít đi một chút. Cho nên trong truyền thuyết có một cao thủ Vô Thượng tên là Linh Thông, trước khi đọa hóa đã có một lời tiên đoán. Tử Đạo nói đến đây thì nhìn về phía Sở Mặc:

- Hắn nói, con khỉ làm loạn trời đất, chuyện thực ra có nguyên nhân nhưng ảnh hưởng đến rất nhiều sinh linh vô tội, cho nên bị Phật tổ trấn áp. Nhưng Phật tổ làm chuyện này chưa chắc thật sự muốn nhận được công đức vô lượng. Tuy nhiên có ngày, đông nam Viêm Hoàng Đại Vực còn xuất hiện một người ác hơn. Hắn có thể lật tung vùng trời này, hắn có thể dễ dàng hủy đi rất nhiều đạo quả của mọi người. Nhưng hắn cũng không làm việc ác. Các người nếu cố tình can thiệp vào chắc chắn sẽ ngã xuống. Nếu như không can dự cũng sẽ điêu linh. Đại Đạo khôn cùng, ta cũng nhìn không thấu. Chỉ có thể nói, luân hồi thay đổi, đến thế hệ chúng ta rời đi rồi. Vẻ mặt Sở Mặc khiếp sợ nhìn Tử Đạo. Nếu không phải hắn biết rõ, lúc con khỉ nói với hắn lời nói này Tử Đạo và Lưu Vân Phong đã bị con khỉ ném ra khỏi cấm địa Khô Diệp thì nhất định sẽ cho rằng Tử Đạo nghe thấy được! Không ngờ lại không sai một chữ nào.

Tử Đạo nói tiếp:

- Bề trên Linh Thông lúc nói lời tiên đoán này thật ra hẳn muốn bắt những cao thủ Vô thượng đó nhận mệnh mà thu tay lại, nhưng lại không nghĩ tới điều này lại khơi dậy sự phản pháo của những Vô Thượng đó. Đầu tiên là tập thể tạo áp lực với Phật môn, lấy bệnh dịch của con khỉ gây hại cho La Thiên vũ trụ, giết hại sinh linh làm lý do để ép Phật tổ ra tay.

- Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ dựa vào cái gì mà làm như vậy?

Lưu Vân Phong cả giận nói.

- Cũng không dựa vào cái gì, chỉ bằng vào giáo lý của Phật gia.

Sở Mặc thản nhiên nói.

Trong nháy mắt Lưu Vân Phong nghẹn lời. Đương nhiên gã biết giáo lý của Phật gia rồi.

- Cho nên, Phật tổ biết rõ hậu quả khi làm như vậy nhưng lại vẫn ra tay?

Tử Đạo nói:

- Tuy nhiên, thế sự vô thường, Phật tổ đúng là vẫn còn để lại một đường sống. Nếu không phải cậu, Hầu Đại Thánh làm sao có thể được thả ra? Cho nên, một đám ép một người làm đó đều là nhân quả cả! Cũng không biết cao thủ Vô thượng đó có thể có bao nhiêu? Cũng không biết Phogg Thần bảng kia rốt cục có xuất hiện ở La Thiên vũ trụ chúng ta hay không. Nếu không xuất hiện, đám người kia, nhất định sẽ bị điên.

- Thần Linh được trời đất sắc phong thật sự quan trọng như vậy sao?

Lưu Vân Phong hỏi.

Tử Đạo nhìn hắn một cái:

- Tới cảnh giới Thái thượng rồi đã bất tử bất diệt, vĩnh viễn vượt qua luân hồi, thật sự hết sức mạnh mẽ. Nhưng người ta vẫn muốn nghịch thiên! Cho dù sinh linh tu luyện cái gì, mỗi bước đều đang nghịch thiên! Bởi vì dựa theo quy tắc của thiên đạo, cho dù sinh linh nào cũng đều có sinh lão bệnh tử. Cho dù ngươi hùng mạnh cỡ nào, thọ nguyên tới thì nhất định phải chết! Đó là quy luật! Nhưng thần lại khác! Thần là do trời đất này thừa nhận, không phải là vùng trời này của chúng ta mà là cả Hồng Mông vũ trụ. Bao hàm cả La Thiên vũ trụ vô lượng. Điều đó có ý nghĩa thế nào?

Sở Mặc hạ giọng nói:

- Ý nghĩa là chỉ cần được lên Phong Thần Bảng là có thể từ nay vềsau vĩnh viễn siêu việt cách xa khỏi luân hồi, bất tử bất diệt, nhận được sự công nhận thật sự của trời đất, còn có thể tùy ý ngao du trong vũ trụ mênh mông vô tận, trải nghiệm tất cả phong cảnh trên thế gian này. Còn có ý nghĩa nữa, lên Phong Thần Bảng chẳng khác nào đã có được danh nghĩa chúa tể của chúng sinh, có thể đại diện cho ý trời mà làm việc.

Mặt Lưu Vân Phong dại ra.

Tử Đạo gật đầu:

- Cho nên, cao thủ vô thượng đó coi thiên hạ là một bàn cờ cực lớn...