Ma Quân đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Ma Quân cũng biết khi lao vào biển lửa kia, sự chuẩn bị này chỉ giúp được một chút, đoạn đường còn lại phụ thuộc ý chí và thể lực của chính Ma Quân. Ma Quân cũng càng hiểu rõ, có thể phá vỡ phong ấn hay không thì đều phụ thuộc vào chính mình.

Xét về điểm này thì cũng chẳng khác phàm nhân là mấy.

- Vốn bản thân ta cũng là một trong số phàm nhân mà thôi.

- Phong ấn này là chướng ngại lớn nhất đối với sinh linh của Viêm Hoàng Đại Vực.

- Ta sẽ phá tan nó.

- Ta nhất định có thể phá tan nó.

- Năm đó Sở Thiên Cơ ở Chuẩn thánh có thể dễ dàng giải phong ấn, rời khỏi Viêm Hoàng Đại Vực thì hôm nay ta cũng có thể.

Ma Quân thét lên một tiếng. Giờ khắc này, toàn bộ đạo hạnh đều bộc phát, vọt thẳng tới chỗ phong ấn. Ầm! Lực lượng va chạm nổ bùng. Quy luật đầy sát cơ dũng mãnh kéo đến.

Ma Quân thế như chẻ tre, đúng với tính cách cứng rắn, mạnh mẽ vốn có.

Quy luật kia không ngừng muốn ma diệt Ma Quân. Sau khi vượt qua một phần ba phong ấn, Ma Quân cảm giác thân thể của mình khó mà trụ được nữa.

Trước mặt quy luật này, Chuẩn Chí tôn đỉnh cao cũng chỉ như một con chuột nhỏ giữa một bày mèo, muốn sống, đừng có mơ. Hiện tại, Ma Quân cũng không còn đường lùi nữa.

Phía trước không có lối, phía sau lại không thể lui.

Ở vị trí gian nan như vậy, Ma Quân tiếp tục vận hành Thiên Ý Ngã Ý, hấp thu một ít tinh khí để bổ sung chỗ thiếu hụt trong thân thể. Nhưng đáng tiếc, nơi này bị phép tắc trấn áp, không thể cung cấp tinh khí được.

Nhưng Thiên Ý Ngã Ý thật sự rất hùng mạnh, trong tình huống như vậy vẫn hoạt động nhanh chóng chuyển hóa thiên tinh thạch cực phẩm Ma Quân mang theo thành tinh khí. Ma Quân không chịu nổi áp lực hộc máu, gân cốt trong cơ thể như sắp nứt ra.

Áp lực cực kỳ khó tưởng tượng.

Nếu là Chuẩn Chí tôn bình thường đã sớm hỏng rồi. Nói không ngoa, dù là Chí tôn cũng không có biện pháp.

Phong ấn quá mạnh, như một tầng bê tông cứng rắn, tràn ngập sát khí.

Bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng bị nó trấn áp, ma diệt. Có thể thấy, Cơ Thanh Vũ chuẩn bị cho Sở Mặc quyển trục kia thật sự rất mạnh, trực tiếp mở một lối đi riêng, không làm kinh động đến bất cứ ai. Từ đây cũng nhìn ra được sự cường đại của Sở Thiên Cơ, trực tiếp xé mở phong ấn xông ra vùng trời này.

Ma Quân không có quyển trục, cũng không cường đại đến mức đó.

Nhưng không phải là không có chuẩn bị gì. Ma Quân đã chuẩn bị rất nhiều thiên tinh thạch cực phẩm nhưng không nghĩ phong ấn lại rắn chắc như thế.

Sau khi đi được hai phần ba quãng đường, Ma Quân máu tươi đầmđìa, nhìn rất đáng sợ. Cả người, cả tinh thần gần như sắp hỏng.

Người lơ lửng trong hư không, bốn phía đều là sát khí, từng đợt từng đợt như thủy triều đánh vào, thiêu đốt đạo hạnh và tinh khí của Ma Quân.

Nhìn phía trước vẫn chưa có đường ra, Ma Quân cười buồn bã:

- Chẳng lẽ ta thật sự phải ngã xuống tại đây sao?

Nhớ năm đó ở Tiên giới, Ma Quân từng bị vô số người bức đến đường cùng, nếu không nhờ Tiểu Điệp, chắc Ma Quân không thể kiên trì được.

- Hiện giờ chẳng những có Tiểu Điệp mà ta còn có con của mình, sao ta có thể ngã xuống chứ? Ta chẳng những muốn vượt ra khỏi vùng trời này mà còn muốn khải hoàn trở về, đánh nát phong ấn nơi đây…

Con ngươi Ma Quân đầy kiên nghị. Mang theo trường đao màu đen, Ma Quân rít lên một tiếng, thi triển một đao mà mình chưa từng đánh ra được.

U Minh Bát Đao đao thứ tám: lục tiên!

Đao pháp Ma Quân thi triển dù cùng công pháp và chiêu thức nhưng lại khác so với Sở Mặc. Khi Sở Mặc thi triển đao rất tinh chuẩn, lực lượng mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.

Còn Ma Quân đánh ra chỉ có hống hách, mạnh mẽ và mạnh mẽ.

Mãnh mẽ đến nỗi trấn áp cả Viêm Hoàng Đại Vực.

Đến bây giờ Ma Quân không phải cái loại chỉ bạo ngược ở nhà mà từ trước đến giờ lúc nào cũng ngang tàng như vậy. Ầm một tiếng, một đao chém ra, thiên địa đồng bi.

Toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực như đang khóc than, run rẩy.

Một đao kia không ngờ lại cộng hưởng với sức mạnh của Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn nhiều năm.

Chém đao ra, cơ thể Ma Quân như bị rút hết sức lực, đạo hạnh cũng bị xóa đi không biết bao nhiêu. Nhưng một đao đó lại động đến phong ấn, động đến toàn bộ Viêm Hoàng.

Tinh khí trong hư không đánh thẳng vào phong ấn khiến nó bị layđộng.

Ma Quân chỉ dùng sức một người lại gây ảnh hưởng còn lớn hơn trận chiến với Ma tộc năm đó.

Phong ấn bị xé mở một chút, vô tận tinh khí ào ào vọt vào đạo đài của Ma Quân. Ma Quân lại tung một đao, trực tiếp đem khe hở này thành một lỗ hổng lớn.

Sau đó Ma Quân nhảy lên. Lôi kiếp trên trời cao ngoài Viêm Hoàng Đại Vực nháy mắt tiến đến.

Đây là thiên kiếp của Chí Tôn.

Thiên kiếp cho Ma Quân.

Vừa ra khỏi Viêm Hoàng Đại Vực, thứ nghênh tiếp Ma Quân chính là thiên kiếp.

Tinh khí từ Viêm Hoàng Đại Vực theo khe hở kia điên cuồng vọt vào người Ma Quân, giúp hình thành một lớp phòng ngự đáng sợ hơn cả phong ấn kia. Thiên kiếp của Chí tôn kiếp không ngờ cũng chỉ làm gợi lên một chút gợn sóng.

Thời khắc này, tinh khí mạnh mẽ tiến vào đến tận óc của Ma Quân.

Đây là sự khen tặng của Viêm Hoàng Đại Vực.

Thể hiện sự không cam lòng!

Viêm Hoàng Đại Vực đang rít gào!

Dựa vào cái gì mà nó lại bị phong ấn nhiều năm như thế chứ? Đại vực có quy tắc của nó, dựa vào cái gì mà con người lại ra tay can thiệp sửa đổi?

Đại vực cũng có sinh mạng, có hàng ngàn hàng vạn sinh linh, cớ sao lại bị phong ấn chứ? Thời khắc Ma Quân lao ra khỏi Viêm Hoàng Đại Vực, toàn bộ quy luật của Viêm Hoàng phát uy.

Chẳng những trợ giúp Ma Quân đi ra còn muốn đưa Ma Quân thuận lợi thành đạo, chắn luôn cả thiên kiếp.

Sấm sét Chí Tôn không ngừng chém rầm rầm vào Ma Quân. Nhưng tất cả đều bị tinh khí bảo vệ được tạo ra từ Đại vực Viêm Hoàng ngăn trở. Cái cảm giác này ngay cả Ma Quân cũng không thể tin nổi. Đây quả thực giống như hai vũ trụ rộng lớn đang đấu pháp.

Ở giữa bị ông ta chém ra một lỗ phong ấn dài vạn dặm rất kinh khủng.

- Lấy sức mạnh của đại vực để bảo đảm cho đạo hạnh của một người, sẽ như thế nào?

Điều đó dĩ nhiên là rõ ràng. Ma quân không biết các Chí Tôn khácqua Thiên kiếp sẽ có cảnh tượng như thế nào nhưng y suy đoán, Thiên kiếp của y có lẽ là Thiên kiếp Chí Tôn dễ dàng nhất rồi!