Thí Thiên vẫn là Thí Thiên, vẫn là thanh đao đi theo hắn nhiều năm kia, hơn nữa vẫn cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nguyện ý làm cây đao trong tay hắn. Chỉ là trong quá trình dung hợp vừa rồi, không thể điều khiến khí tức tự động phát ra kia, trên thực tế Thí Thiên đã liều mạng khống chế khí tức của mình tiết ra ngoài.

Có một loại ăn ý là không cần phải kết nối, một khắc khi Sở Mặc nắm lấy Thí Thiên đã hiểu rõ.

Thương Khung Thần Giám cũng yên lặng về tới trên người Sở Mặc.

Bảy viên huyết nguyệt!

Muôn thuở trước, mặt trên Thương Khung Thần Giám cũng chỉ có sáu viên huyết nguyệt, bốn viên huyết nguyệt Giám Thần, Trảm Đạo, Hỗn Độn và Quy Nhất phía sau, ngay cả Chí Tôn La Thiên Tiên Vực kiềm giữ Thương Khung Thần Giám năm đó cũng không thể tìm được!

Nói cách khác, Thương Khung Thần Giám khả năng là ở niên đại cực kỳ xa xưa cũng đã hoàn toàn giải thế, mười khối huyết nguyệt đã tự động rời đi.

Năm đó thời điểm Giới Linh nói đoạn chuyện xưa này cho hắn, Sở Mặc còn rất trẻ, Giới Linh cũng nói rất mơ hồ, tận lực dùng phương thức Sở Mặc có thể nghe hiểu đi giảng giải về chuyện của Thương Khung Thần Giám.

Hiện giờ xem ra, lai lịch của ba kiện pháp khí này quả thực lớn tới kinh thiên. Sở Mặc không rõ lúc trước vô thượng này rốt cục nghĩ thế nào, lại để người phía dưới mang tới hai kiện tổ khí và một kiện thứ tổ khí, kết quả toàn bộ đều đánh rơi ở đại vực Viêm Hoàng.

Loại pháp khí cấp bậc này lẽ ra không nên xuất hiện trong tay những người đó mới đúng, bởi vì cho dù là Chí Tôn cũng căn bản không thể thật sự phát huy ra uy lực của ba kiện pháp khí này.

Những nghi hoặc này đều bị Sở Mặc giấu ở sâu trong lòng, bởi vì cho dù hắn hỏi Đại Công Kê, Đại Công Kê cũng không thể biết được nhiều việc như vậy.

Sau đó Sở Mặc ngồi ở chỗ này cùng Đại Công Kê, hai người dùng Hỗn Độn Hồng Lô nấu súp dê, sau đó dùng Tam Muội chân hỏa đốt cánh thần ưng Ma Ảnh, Sở Mặc lại lấy ra rượu tốt cất chứa mấy năm nay cũng nâng ly cạn chén với Đại Công Kê, uống rất vui vẻ.

Sở Mặc cũng đã nhiều năm không thả lỏng như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt Đại Công Kê hắn mới có thể cất hết phòng bị, mới có thể dốc hết lòng mình.

Điểm ấy, thậm chí ngay cả Kỳ Tiêu Vũ cũng không thể so sánh!

Bởi vì chỉ có Đại Công Kê mới chính thức chứng kiến tất cả quá trình trưởng thành của hắn, hơn nữa lại vừa là bạn hiền vừa là thấy tốt chỉ điểm ở bên cạnh hắn.

Sở Mặc một đường đi tới, trong lòng cảm kích ba người, người thứ nhất là sư phụ Ma Quân của hắn! năm đó nếu không có Ma Quân, cho dù hắn có số mệnh thiên đại cũng có thể sẽ chết non ở dưới ngọn núi Trường Sinh Thiên.

Có lẽ Thương Khung Thần Giám sẽ che chở hắn, nhưng con đường của hắn nhất định sẽ càng thêm gian khổ vô số lần.

Người thứ hai phải cảm kích chính là Đại Công Kê!

Đại Công Kê tuy rằng rất thích tự biên tự diễn, nhưng nó thật sự có học thức, kiến thức uyên bác vượt xa cả Ma Quân, thậm chí còn nhiều lần giải cứu Sở Mặc giữa nguy nan, lại cho Sở Mặc vô số chỉ điểm và dẫn dắt.

Người thứ ba chính là Giới Linh!

Cho dù Sở Mặc sớm đã biết Giới Linh là người dẫn đường mẫu thân lưu lại cho hắn, nhưng trong lòng của hắn vẫn mang cảm kích đối với Giới Linh.

Ban đầu ở Huyễn Thần Giới, cái loại cảm giác có chỗ dựa vững chắc phía sau, có hậu đại thật là rất thoải mái!

Sở Mặc cùng Đại Công Kê giảng giải chuyện xảy ra ở Thiên Giới mấy năm nay, Đại Công Kê nghe được liền tục kinh hô, sau đó lại không ngừng cảm khái.

Đại Công Kê tuy rằng nhìn như không đáng tin cây, nhưng ở trước trái phải rõ ràng lại chưa từng hàm hồ. Nghe nói Sở Mặc mang theo vô số tu sĩ chống lại Ma tộc, Đại Công Kê không kìm nổi lớn tiếng khen ngợi. Nghe nói số lượng lớn tu sĩ Nhân tộc chết trận, trong mắt Đại Công Kê hiện lên trong suốt.

Đến cuối cùng Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, có chút cảm than mà nói:

- Tiểu tử, ngươi rốt cục trưởng thành rồi, thật tốt!

- Đại Công Kê, ngươi tiếp theo có tính toán gì không?

Sở Mặc nhìn Đại Công Kê:

- Đi Phiêu Diêu Cung, bên kia bất kể tài nguyên còn là cái gì đều rất phong phú, có cả Chuẩn Thánh Dược, một ngày kia phong ấn của vùng trời này được mở ra, chúng nó có thể sẽ trở thành thuốc tiên.

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, thở dài:

- Sân thí luyện đúng không? Quá nguy hiểm!

Sở Mặc hoàn toàn kinh ngạc, vừa rồi hắn nói với Đại Công Kê tất cả mọi chuyện, chỉ có chuyện sân thí luyện là chưa nói. Không phải là không tín nhiệp, chỉ là không muốn vừa mới gặp lại liền nói chuyện chia ra. Hắn ngơ ngác nhìn Đại Công Kê, nhìn hồi lâu mới cười khổ nói:

- Thế gian này còn có chuyện gì là ngươi không biết?

Đại Công Kê bỗng nhiên cười rộ lên:

- Tiểu tử, ngươi nghe nói qua về Vạn Sự Thông (người am hiểu mọi việc) chưa?

Đại Công Kê nói:

- Kê gia cũng muốn tái kiến hắn, chẳng qua hiện tại không biết hắn đang ở mảnh tinh vực nào, hành tung bất định, muốn gặp được hắn thật sự cần nhờ vào cơ duyên.

Sở Mặc có chút tiếc nuối thở dài, hắn cũng biết loại chuyện này không thể cưỡng cầu.

Đại Công Kê nghiêm túc nhìn Sở Mặc:

- Sân thí luyện rất không tầm thường, ta từng nghe Vạn Sự Thông nói về chỗ kia. Hắn từng đi vào, muốn nghiên cứu một chút thế giới kia rốt cục như thế nào, tuy nhiên không bao lâu hắn liền bị đánh.

- …

Sở Mặc đầu xám xịt, không nói gì nhìn Đại Công Kê. Thầm nghĩ một kỳ nhân như vậy cũng có thể có loại cảnh ngộ như vậy sao?

Đại Công Kê nói:

- Ở phương diện tạp học Vạn Sự Thông được xem là vô địch. Nhưng đạo hạnh của hắn cũng không có cao sâu như ngươi nghĩ, chiến lực của hắn tuy rằng không yếu, nhưng nếu so với các thiên kiêu tuyệt thế của các đại vực hắn còn kém rất nhiều.

- Chỗ đó tranh đấu rất nghiêm trọng sao?

Sở Mặc khẽ nhíu mày.

Đại Công Kê gật gật đầu:

- Còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của ngươi rất nhiều lần!

- Vì sao? Tranh đoạt tài nguyên sao? Nếu có thể trở thành thiên kiêu trẻ tuổi cao cấp nhất một đại vực, như vậy hẳn là không thiếu tài nguyên mới

đúng.

Sở Mặc nói.