Tuy rằng Ma Dương chiến tướng và Ma Ảnh thần ưng chưa tính là cấp cao nhất trong thế hệ trẻ của Ma tộc, nhưng không phải ai cũng có thể một đao chém đứt đôi người bọn chúng.

- Đợi Trân Trân tới, nhất định sẽ băm ngươi làm trăm mảnh!

- Nhân tộc đừng vội kiêu ngạo đắc ý, Trân Trân sẽ lập tức tới đây, nàng ấy nhất định sẽ xé nát ngươi!

- Nàng ấy sẽ xé ngươi thành vô số mảnh vụn!

- Ngươi cầu nguyện đi!

Sở Mặc liếc nhìn ô quang thông đạo, trên mặt mang theo khí thế Đại Đạo không thể lay động. Đường thông đạo mở ra, đây không phải người mà cảnh giới như hắn có thể động vào. Ngay cả phân thân hoàn mỹ cảnh giới cấp Chí Tôn đỉnh cao mà hắn điều khiển cũng không làm gì được. Trừ phi là thánh nhân mới có thể chỉ dùng ngón tay đã phá vỡ đường liên thông này của hai đại thế giới.

Hơi có chút tiếc nuối, nếu có thể phá vỡ hoàn toàn đường thông đạo này, thì có thể để toàn bộ đám Ma tộc này ở lại đây, mình có thể từ từ chơi đùa bọn họ!

Sở Mặc lạnh lùng cười:

- Thật thật giả giả cái gì, có gan bảo nàng ấy tới tìm ta!

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm:

- Được rồi, chúng ta quay về trước, ăn thịt chim ưng, uống canh thịtdê!

Gương mặt xinh đẹp của Hồng Nguyệt hiện lên mấy phần khiếp sợ cùng không thể tin nổi. Quả thực là có chút không dám tin, trận chiến này không ngờ lại kết thúc dễ dàng như vậy. Thoạt nhìn đám nam nữ Ma tộc trẻ tuổi kia cũng không phải loại lương thiện, nhưng Sở Mặc lại mạnh mẽ đối mặt, thật không ngờ lại chẳng có kẻ nào dám ra chiến đấu cùng Sở Mặc một lần nữa.

Trên mặt những người khác đều viết một chữ Mộng thật to, bọn họ theo Sở Mặc tới đây, thật sự không phải tới xem náo nhiệt. Nhiệt huyết sục sôi trong cơ thể, ý chí chiến đấu mãnh liệt trong lòng. Kết quả, tớiđây chỉ thấy Sở Mặc đại phát thần uy, đánh gục hai cao thủ Ma tộc. Không ngờ quân đoàn Ma tộc có đến hàng tỉ người kia cùng với đám nam nữ Ma tộc trẻ tuổi thân phận rõ ràng là không tầm thường này không có một ai dám đứng ra chiến đấu với Sở Mặc.

Ma tộc… hình như… cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!

Ý nghĩ này chậm rãi lan tràn sâu trong nội tâm đám thiên kiêu đỉnh cao của Viêm Hoàng đại vực, đến mức không thể vãn hồi------

Sở Mặc mang theo mọi người thản nhiên rời khỏi Huyết Ma tinh hà, hàng trăm triệu sinh linh Ma tộc bên kia phẫn nộ đến cực điểm, chủ tướng của bọn chúng vừa ra mặt đã bị đánh chết, quả thực là sự đả kích trí mạng đối với sĩ khí. Mấu chốt là đám nam nữ quý tộc của Ma tộc xuất hiện sau đó kia, sau khi đã chết mất một người, lại không có ai dám đi lên liều mạng lần nữa. Điều này quả thực quá mất mặt! Nếu không phải không nhận được mệnh lệnh, đám binh lính của quân đoàn Ma tộc này đã không nhịn được mà xông lên từ lâu rồi.

Sắc mặt đám nam nữ Ma tộc trẻ tuổi kia đều vô cùng khó coi, bọn chúng hăng hái đắc ý mà đến, muốn thống trị Viêm Hoàng đại vực, muốn chà đạp giày xéo cái thế giới này. Nhưng không thể ngờ rằng, vừa mới đến đã bị người ta tát cho một cái.

Trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều có cảm giác nóng rát.

Loại cảm giác này, thật sự rất không thoải mái.

Sau khi Sở Mặc mang theo mọi người rời khỏi Huyết Ma tinh hà, Kỳ Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Sở Mặc. Sở Mặc hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Pháp trận kia có thể khởi động bất cứ lúc nào, nhưng hắn luôn cảmthấy đối phương có thể còn có chủ lực chưa ra mặt.

Hàng trăm triệu sinh linh quân đoàn Ma tộc có thể vẫn không phải là quân chủ lực của Ma tộc. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chủ tướng của bọn chúng… quá yếu!

Đương nhiên, khách quan mà nói, yếu ở đây, ngoài Sở Mặc ra, toàn bộ Nhân tộc bên này cũng chẳng có mấy ai có thể đánh chết chủ tướng của bọn chúng. Nhưng theo Sở Mặc thấy, kẻ đứng đầu quân đoàn chủ lực thực sự của Ma tộc chí ít cũng phải là một sinh linh Ma tộc cảnh giới cấp Chí Tôn. Nói cách khác, Sở Mặc luôn cảm thấy có chút gì đó không thể diễn tả bằng lời, Ma tộc chưa từng gặp kiếp nạn giống như Viêm Hoàng đại vực, cũng chưa từng bị phong ấn thế giới. Làm sao có thể không có nổi một kẻ cảnh giới cấp Chí Tôn?

Trân Trân mà đám nam nữ Ma tộc kia vừa nhắc đến, có lẽ chính là một sinh linh Ma tộc trẻ tuổi cấp Chí Tôn. Nếu không, đám Ma tộc kiêu ngạo kia cũng không thể dùng giọng điệu tràn đầy kính nể như vậy khi nhắc tới tên nàng ta.

Sở Mặc ném cái xác không đầu của Ma Ảnh thần ưng và cái xác bị chém thành hai nửa của Ma Dương chiến tướng ra mảnh đất bên cạnhHuyết Ma tinh hà. Thân thể cao lớn kia giống như là một khối đất khổng lồ, trôi lơ lửng trong vũ trụ hư không. Lập tức dẫn tới tiếng kinh hô của vô số người ở quân đoàn Nhân tộc bên này.

Sau đó, dường như tất cả các tu sĩ Nhân tộc đều có cảm giác máu nóng dồn lên não, trái tim cũng run rẩy theo!

- Thiên giới chi vương!

- Thiên giới chi vương!

- Thiên giới chi vương! Âm thanh gào thét chấn động khắp vũ trụ hư không, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ kích động vô cùng.

Tiếng hô hào này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, không kìm được mà hô ra miệng.

Ở trung tâm của Huyết Ma tinh hà.

Đám nam nữ Ma tộc trẻ tuổi ở bên cạnh ô quang thông đạo nhìn thấy cảnh tượng kia trong kính tượng, kẻ nào kẻ nấy đều tức giận đến mức điên cuồng mắng nhiếc.

- Nhân tộc đáng chết… thực sự không thể tha thứ!

- Đợi Trân Trân tới, sẽ băm hắn thành trăm mảnh!

- Băm thành trăm mảnh cũng không đủ, phải đem hắn băm thành cặn bã!

- Loại người như hắn mà đã là Thiên giới chi vương rồi sao? Ha ha… thật là nực cười. Hoá ra Thiên giới chi vương ngay cả cảnh giới Chí Tôn còn chưa tới. Hiện giờ Viêm Hoàng đại vực thật giống như là một con mồi nhỏ tươi ngon.

Một nữ tử tóc thắt bím, làn da trắng nõn bước ra từ trong ô quangthông đạo. Nàng ta vừa liếm môi, vừa khinh thường nói.

Nữ tử này nhìn rất lẳng lơ quyến rũ, trong đôi mắt vừa dài vừa xếch mang theo sát khí vô tận, thân hình cực kì nở nang, vòng eo nhỏ nhắn, bước đi lả lướt đong đưa. Khí thế mạnh mẽ, khoác một chiếc áo choàng đỏ, bím tóc rủ trên vai. Mỗi bên tai đều đeo ba bốn chiếc khuyên lớn khác màu nhau, nhìn kỹ thì trên mặt mỗi chiếc khuyên đều khắc những ký tự phức tạp!

Những thứ đó đều là pháp khí chân chính!

Hơn nữa còn là pháp khí cấp đỉnh cao. Nữ tử bước ra từ ô quang thông đạo, nhìn trên kính tượng hình ảnh đang diễn ra ở bên cạnh Huyết Ma tinh hà, trong đôi mắt vừa dài vừa xếch loé lên sát khí lạnh như băng.