Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ có chút chẳng biết nói gì:

- Trái tim của ngươi có thể tìm được bất kỳ ai sao?

- Vậy sao có thể? Chỉ tìm ngươi được thôi! Bởi vì trong trái tim ta chỉ có một mình ngươi!

Kỳ Tiêu Vũ cười ngọt ngào, nhìn Sở Mặc cực kỳ vui vẻ.

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, trong con ngươi để lộ chút xấu hổ, hắn hạ giọng nói:

- Trong lòng ta cũng chỉ có ngươi.

- Nhưng không thể nào.

Kỳ Tiêu Vũ vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Sở Mặc, sau đó hơi hơi nhíu mày:

- Hồng nhan tri kỳ của ngươi thiệt nhiều, ta đều thấy trên bảng tin. Ngươi đừng phụ bạc các nàng.

- Thực ra, chỉ có hai cô gái làm ta cảm thấy có lỗi nhất.

Sở Mặc chưa từng công khai chuyện này, hắn kéo Kỳ Tiêu Vũ ngồi xuống, sau đó khe khẽ kể lại chuyện của hắn với Lưu Vân và Thủy Y Y.

Kỳ Tiêu Vũ tựa vào vai Sở Mặc, nàng cảm thấy làm vậy khiến nàng cực kỳ an tâm, lẳng lặng nghe Sở Mặc kể về câu chuyện giữa hắn và haicô gái kia. Thỉnh thoảng đôi mày thanh tú sẽ hơi nhíu lại, vì có chút ghen tị. Nhưng đa số thời gian, nàng đều chỉ yên lặng lắng nghe.

Thực ra chuyện giữa Sở Mặc và Lưu Vân chẳng phức tạp chút nào. Số trời run rủi, tạo nên cục diện như ngày hôm nay. Có lẽ Lưu Vân sẽ nảy sinh chút tình cảm khác thường với Sở Mặc, có lẽ Sở Mặc cũng cảm thấy Lưu Vân khác người thường. Nhưng gốc rễ chuyện này, lại chẳng xuất phát từ tình cảm.

Với Thủy Y Y lại càng không như thế, hai bên là do bề trên chỉ định chuyện hôn nhân, chẳng có căn cứ tình cảm nào. Cho dù sau đó Thủy Y Y làm ra hành động nữ theo đuổi nam, nhưng kỳ thực, cơ sở tình cảm lạithua xa những người theo Sở Mặc từ nhân giới như Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết. Thậm chí, còn chưa bằng Tần Thi và Đổng Ngữ.

Cho nên, những cô gái này, chỉ có thể là hồng nhan tri kỷ của Sở Mặc. Sở Mặc không muốn thấy các nàng cứ ở vậy đến đầu bạc, nhưng lại không muốn phụ lòng Kỳ Tiêu Vũ. Không phải hắn thiếu quyết đoán, mà chuyện như vậy, đúng là khó khăn mọi bề.

Kỳ Tiêu Vũ nghe xong, buồn buồn khẽ nói:

- Nếu theo mong muốn của ta, thì sẽ để ngươi rời xa các nàng, rời xa những người con gái đã từng đồng cam cộng khổ với ngươi này, tuy rằng rất thiếu đạo đức, nhưng ta tin, đây là bản năng của phụ nữ. Sở Mặc gật gật đầu, vừa định nói gì, thì Kỳ Tiêu Vũ đã đưa tay che miệng hắn, nói tiếp:

- Ta vẫn chưa nói xong mà. Nếu hỏi trái tim ta, tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng nó sẽ mách bảo ta rằng, ngươi không nên bỏ qua những người đã sát cánh cùng ngươi. Thực ra, trong giới tu hành, một người có rất nhiều đạo lữ cũng chẳng phải vấn đề. Chỉ cần ngươi ta tình nguyện, không ai có thể ngăn cản được. Hơn nữa, trên bảng tin ta thấy, người ta nói ngươi là dòng độc đinh của họ Sở, như vậy, ngươi có nhiều đạo lữ một ít thì cũng là chuyện tốt với Sở gia. Ta hiểu rõ dòng dõi họ Sở, bọn họ đều rất vĩ đại, nhất là ông nội ngươi, ngài chính là một vĩ nhân. Cho nên, chẳng qua chỉ là vài hồng nhan tri kỳ mà thôi, các nàng muốn theo ngươi, thì cứ ở lại bên cạnh ngươi vậy. Mặc dù ta sẽ hơi khóchịu, nhưng ta sẽ không ngăn cản chuyện này.

- Tiểu Vũ ta…

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, trong con ngươi lộ vẻ áy náy.

- Thực sự không sao!

Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Sở Mặc, trong con ngươi thoảng qua tình yêu say đắm, hạ giọng nói:

- Hiện giờ ngươi kể cho ta nghe đi, rốt cuộc ta là ai? Vì sao ta lại trở thành thế này? Hẳn là ngươi biết hết đúng không, đúng không?

Sở Mặc gật gật đầu, sau đó nói:

- Lần trước ngươi mất đi ký ức về ta, lúc ấy ta quá yếu, không thể giữ lại mảnh vỡ thời gian, nhưng giờ thì khác!

Sở Mặc nói xong, trực tiếp vươn tay, trỏ nhẹ vào giữa hai chân mày Kỳ Tiêu Vũ.

Giữa các tu sĩ, đây được xem như là hành động khá nguy hiểm. Bởi vì chỉ cần khẽ dùng sức, là có thể dễ dàng phá hủy biển tinh thần chỗ chân mày đối phương. Cho nên, cần phải tin cậy sâu sắc, mới có thể để đối phương tùy tiện đặt ngón trỏ lên giữa hai chân mày như vậy.

Nhưng Kỳ Tiêu Vũ lại chẳng có bất cứ hành động nào, thậm chí cứnhư còn không biết đến khả năng này.

Sở Mặc chậm rãi truyền một chút sức mạnh đến đầu óc tinh thần của Kỳ Tiêu Vũ. Bao gồm cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai bên ở nhân giới năm ấy, hình ảnh được Sở Mặc lưu trữ trong đầu, bao gồm việc phân thân của Kỳ Tiêu Vũ ở nhân giới tan thành tro bụi, cũng có cả chuyện Kỳ Tiêu Vũ cưỡi mây phi thăng trên Tiên Giới, thêm lần ở Thiên lộ, Kỳ Tiêu Vũ buông mình nhảy vào phong nhãn, Sở Mặc ngửa mặt lên trời gầm thét… hết thảy, đều truyền qua cho Kỳ Tiêu Vũ.

Cảnh giới của Kỳ Tiêu Vũ rất cao, năng lực tính toán và phản ứng của nàng vượt xa các tu sĩ khác cùng cảnh giới. Cho nên, nháy mắt, nàngđã hiểu mọi chuyện trải qua trước kia.

Nước mắt nàng trực tiếp tuôn rơi. Sau đó, nàng nhẹ nhàng gục vào lồng ngực Sở Mặc nỉ non:

- Hóa ra, ta là ma, ta còn tưởng… ta là người, bị một ác ma bám vào người.

- Không cần biết ngươi là cái gì, ngươi đều là người con gái duy nhất trong lòng ta.

Sở Mặc nói vô cùng nghiêm túc.

Kỳ Tiêu Vũ không nói chỉ, chỉ lẳng lặng tựa vào ngực Sở Mặc, tuyrằng đã lập tức biết được hết thảy, nhưng nàng vẫn muốn nghiệm thêm một chút cả quá trình nàng quen biết Sở Mặc.

Ở Nhân Giới.

Nàng đột nhiên nhảy từ rừng rậm ra, xuất hiện trước mặt hắn, mặc một bộ váy xinh đẹp màu lam, hình ảnh này, thực sự quá đẹp rồi!

Đây vẫn là lần đầu tiên Kỳ Tiêu Vũ nhìn thấy!

Đúng vậy, cho dù lúc trước Sở Mặc đã kể cho nàng nghe quá trình quen biết của hai người, nhưng khi đó, Sở Mặc cũng chưa đủ sức san sẻhình ảnh trong ký ức của mình cho Kỳ Tiêu Vũ xem.

Khi ấy, hắn thậm chí còn chưa được tính là người tu hành. Chỉ là một tên nhóc thối tha… đúng, chính hắn cũng từng nói bản thân như vậy.

- Thấy rõ rồi chứ, ta là thằng nhóc kia!

Nghĩ lại hiện giờ người bên cạnh đã trở thành một chàng trai cự phách của toàn giới tu hành, nhất thời, Kỳ Tiêu Vũ không khỏi hơi ngây ngốc. Hình ảnh trong trí nhớ kia, Kỳ Tiêu Vũ khờ khạo ngây ngô, gặp Sở Mặc cũng còn trẻ con non nớt.

- Ngươi mới là yêu tinh!

- Cả nhà ngươi đều là yêu tinh!

- Con mắt nào của ngươi thấy ta giống con nguyên thú xấu xí này?

Thiếu nữ tức giận nhìn Sở Mặc trách mắng.

- Không phải yêu tinh do nguyên thú hóa thành, sao lại xuất hiện tại nơi này? Sở Mặc cười lạnh.

- Xì, không phải ngươi cũng ở đây sao? Ngươi cũng là yêu tinh do cầm thú biến thành sao?

Thiếu nữ mồm mép lanh lợi, lời nói chẳng phải sắc bén tầm thường.