Hư Độ mỉm cười ngồi khoanh chân, không hỏi gì, không nói chuyện nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy Hư Độ luôn nhìn rất chăm chú vào mỗi động tác của Sở Mặc.

Theo Hư Độ, mỗi động tác của Sở Mặc nhìn như tùy ý nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh đại đạo và phép tắc. Ba lão tổ cũng phát hiện ra, hiện tại bọn họ không nói gì. Bọn họ thậm chí hơi căng thẳng, có gắng khắc chế để không quấy nhiễu Sở Mặc.

Đến một cảnh giới nào đó có thể cảm nhận được hành động của Sở Mặc không hề tầm thường.

Đến canh giờ thứ tư, Tần Vũ Tông uống nốt viên đan dược còn lại. Ông nghĩ chắc cũng giống lúc trước, không có hiện tượng gì. Nhưng lần này ông đã lầm.

Một luồng sức mạnh đột nhiên sinh ra ngay trong đầu ông. Vếtthương thần thức lúc trước bị luồng sức mạnh như thác lũ này hoàn toàn dẹp bỏ.

Tần Vũ Tông nghĩ mình không thể khống chế được tinh thần lực của mình nữa, để mặc cho sức mạnh đó dẫn dắt ông đi về phía trước.

Đúng lúc này, Sở Mặc đang đứng yên lành đột nhiên hét lớn:

- Đến lúc rồi!

Hắn bay lên trên không, dùng tay chụp vào Hỗn Độn Hồng Lô, kéo một hình nhân từ trong đó ra. Ba lão tổ không dám tin vào mắt mình. Thân mình Hư Độ chấn động, chắp tay trước ngực, liên tục niệm A di đà Phật.

Thứ Sở Mặc vừa túm ra rõ ràng là một khối thân thể, có diện mạo giống hệt Tần Vũ Tông. Thân thể kia sáng bóng, nhìn đã biết không phải là thân thể bình thường.

Ba lão tổ vừa ngạc nhiên vừa thán phục, chưa bao giờ họ thấy thủ đoạn như vậy.

Sở Mặc lại dùng một tay chụp Tần Vũ Tông đang ngồi đến, dùng lực hút cực mạnh cứng rắn hút hết thần hồn của Tần Vũ Tông ra. Đây cũnglà một thủ đoạn kinh khủng.

Tần Liệt Dương bỗng hạ giọng nói:

- Hai Chí Tôn thuật… mà không, từ lúc đầu đến giờ, ít nhất hắn đã dùng ba loại Chí Tôn thuật. Từ việc luyện đan, đến luyện chế thân thể rồi đến hút thần hồn… Trời đất ơi, trình độ bác học của hắn làm người ta sợ hãi.

Tần Liệt Thủy và Tần Liệt Tinh cũng nghẹn họng.

Sở Mặc lại một tay nắm thần hồn, một tay nắm thân thể dung hợp hai thứ với nhau. Sở Mặc chợt mở mắt nhìn Hư Độ nói:

- Mau an hồn!

Hư Độ vừa nghe liền hiểu, bắt đầu tụng kinh. Cao tăng tụng kinh an hồn mang lại hiệu quả mạnh hơn nhiều so với việc sử dụng Chí Tôn thuật. Hai người đúng là một bộ đôi lý tưởng.

Mới đầu, thân thể Sở Mặc luyện chế ra còn có vẻ mặt rất dữ tợn, thống khổ. Sau khi Hư Độ tụng kinh an hồn, vẻ mặt đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự yên lặng và an bình.

- Chí Tôn thuật thứ tư rồi…

Tần Liệt Dương nói. Sở Mặc quát khẽ:

- Bắt đầu nào!

Không biết hắn nói bắt đầu cái gì, chỉ thấy thân thể của Tần Vũ Tông bộc phát một luồng khí tức rất mạnh. Mạnh đến nỗi làm xuất hiện cả dị tượng.

- Thân thể cấp Đế Chủ… Sở đạo hữu lại dùng tài liệu luyện chế được một bộ thân thẻ cấp Đế Chủ…

Cuối cùng Tần Liệt Dương cũng hiểu mấy hành động của Sở Mặc, ông quá kích động.

- Đúng là thần tích, chỉ có Chí Tôn mới có thể làm được.

Tần Liệt Tinh nói thầm.

- Đúng là quá mạnh, chẳng trách lại tiêu hết năm trăm năm tích lũy của Tần gia. Nếu là ta, ta cũng tình nguyện đổi.

Tần Liệt Thủy thì thào.

Ba huynh đệ hoảng sợ nhìn nhau, nếu Sở Mặc có thủ đoạn này, chỉ cần nguyên thần bất tử chẳng phải có thể sống mãi hay sao? Vì khi thọ nguyên khô kiệt thì thân thể là thứ khô kiệt đầu tiên. Máu tươi chảy hết thì người cũng chết. Nhưng thọ nguyên của nguyên thần thì dài hơn thân thể rất nhiều. Vì thế, khi một số Đế Chủ hoặc Chí Tôn chết đi vẫn có thể thi triển thần uy vì nguyên thần của họ vẫn còn sống.

Nếu Sở Mặc có khả năng luyện chế thân thể thì chẳng phải có thể sống đến ba, bốn đời hay sao… Chỉ cần nguyên thần không chết, đổi xác đi là được.

Thanh âm của Sở Mặc vừa xa xôi vừa trầm thấp:

- Thuật này chỉ có thể dùng một lần. Thế gian này làm gì có người bất tử chứ.

Ba lão tổ nghe xong cũng thở dài. Họ hiểu Sở Mặc nói thật. Chứkhông, cái vị nắm giữ Chí Tôn thuật kia không phải vẫn sống đến bây giờ hay sao? Nhưng lại chẳng ai nghe đến tên của người đó.

Tần Vũ Tông hòa vào thân thể mới, chậm rãi mở mắt. Ông dùng thời gian thích ứng một chút, sau đó khuôn mặt nho nhã lập tức trở nên kích động, mừng rỡ như điên.

- Thật cảm ơn Sở đạo hữu!

Tần Liệt Tinh quát lớn, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

Trong nháy mắt, ba lão tổ đều cảm ứng được khí tức trên người Tần Vũ Tông đã ở Đế Chủ bậc chín. Nói cách khác, khối thân thể này là thân thể của Đế Chủ bậc chín đó. Đừng nói tiêu hao tích lũy năm trăm năm, có năm nghìn năm, năm vạn năm… cũng đáng.

Tần Vũ Tông hít sâu một hơi, ôm quyền với Sở Mặc nói:

- Sở công tử, công ơn tái tạo…

Tần Vũ Tông hơi nghẹn ngào. Đây là ơn tái tạo, nói Sở Mặc là phụ mẫu tái sinh ông cũng không ngoa chút nào.

Sở Mặc nghiêng người, liên tục xua tay:

- Tàn thúc thúc nói quá rồi. Ta là bằng hữu của Tần Thi. Ngài không cần khách khí. Tần Vũ Tông vẫn kiên trì thi lễ với Sở Mặc. Ân tình này quá nặng, nhất là khi ông cảm nhận được đạo cơ trong thân thể của mình ở thiên phẩm rồi. Trong giới tu hành Thiên phẩm Trúc Cơ chính là cấp cao nhất.

Lúc trước ông cũng chỉ là một Tiên phẩm Trúc Cơ, không ngờ chẳng những lần này được tái sinh, thân thể ở Đế Chủ bậc chính, đến đạo cơ cũng tăng một bậc.

Ba lão tổ nhìn Sở Mặc với ánh mắt nóng bỏng. Sở Mặc nói:

- Một ngày kia nếu bị ngã xuống ở đại chiến, hãy cố bảo vệ tốt thần hồn của mình, lại chuẩn bị đủ tài nguyên, ta có thể giúp các ngươi một lần. Ba lão tổ mừng rỡ, thi lễ thật sâu với Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn Tần Vũ Tông nói:

- Tin rằng lúc này Tần thúc thúc có thể đi gặp nữ nhi của mình rồi chứ?

Tần Vũ Tông cười ha ha:

- Dĩ nhiên là tự tin rồi. Nếu Sở công tử không chê, ta tình nguyện làm hộ pháp cho Phiêu Miểu Cung.

Sở Mặc mang Hư Độ rời khỏi Tần gia. Hắn không cho Tần Vũ Tông câu trả lời chắc chắn về chuyện hộ pháp. Tần Vũ Tông là phụ thân của Tần Thi, tính ra cũng là trưởng bối của hắn. Chuyện này vẫn nên để Tần Thi quyết định thì hơn.

Ba vị lão tổ Tần gia lại thấy vui vì quyết định của Tần Vũ Tông. Thật ra bọn họ rất sợ Tần Vũ Tông đề xuất yêu cầu gì quá phận. Chẳng hạn như phải điều tra thủ phạm năm đó đã hãm hại Tần Thi, hãm hại Tần Vũ Tông. Nếu thế, toàn bộ Tần gia không thương gân động cốt mới lạ. Họ cũng sợ Tần Vũ Tông nói muốn làm gia chủ. Nếu thế, dù họ đồng ý hay không đồng ý cũng sẽ khó khăn.