Thời điểm nghe được gia gia của hắn sẽ suy tính, trong lòng Sở Mặc thật ra cảm thấy khẽ dao động, nhưng vẫn… không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào.

Cái này thật sự… có chút thú vị.

Sở Mặc đi theo tiểu đồng đi vào bên trong. Ven đường cũng gặp phải vô số người nhưng những người này đều lộ ra nụ cười hiền lạnh với Sở Mặc, không hề xuất hiện một chút cảnh giác.

Hô!

Trong lòng Sở Mặc thở phào một cái, sau đó âm thầm cười khổ, Khương gia này… quả nhiên rất quỷ dị…!

Bất cứ việc gì xuất hiện dị thương tất phải có yêu, Khương gia từ trên xuống dưới này có chút quá lương thiện. Có thể xem là một ngoại tộc ở giới tu hành này.

Không phải nói hiền lành không tốt, mà hiện lành giống như bọn họ, chung quy lại làm cho người ta có một loại cảm giác chính là rất hoàn mỹ.

Hoàn mỹ làm cho người ta tìm không thấy bất kỳ dấu vết nào, giống như gạo dưỡng trăm loại người, cha mẹ sinh con trời sinh tính khác nhau. Một gia tộc khổng lồ, con vợ cả, các chi, tổng cộng lại chí ít cũng có mấy trăm vạn nhân khẩu, mà nhiều người như vậy lại không có ai xấu sao?

Mang theo đủ loại nghi ngờ, Sở Mặc đi theo tiểu đồng đi tới trước cửa một tòa phòng ốc vô cùng cổ xưa, nhìn thấy ở trước của có một lão già mặt mũi hiền lành.

Lão già này chính là Khương lão thái gia, Khương Ân.

Vị Khương lão thái gia này râu bạc trắng, trên cằm có một chòm râu trắng dài một thước, cả người đạo cốt tiên phong, tràn ngập thần vận, thuộc loại người chỉ cần liếc mắc nhìn sẽ sinh ra hảo cảm vô tận.

Thanh âm trong trẻo của tiểu đồng vang lên:

- Tổ ông, ta đã mời khách quý tới rồi.

- Được, ngươi đi chơi đi, đừng quên đi học.

Lão thái gia Khương Ân cười tủm tỉm nói.

- Biết rồi!

Tiểu đồng thi lễ với Sở Mặc, lộ ra tươi cười vui vẻ, sau đó xoay người chạy mất.

- Khương Ân bái kiến đạo hữu.

Khương lão thái gia đứng dậy thi lễ với Sở Mặc. Đây là một loại lễ tiết đối đãi thân phận địa vị cùng cấp.

Sở Mặc theo sau đáp lễ:

- Bái kiến Khương lão thái gia.

- Đạo hữu không cần phải khách khí, ta với ngươi chào ngang hàng, kỳ thật đều đã tính là chiếm tiện nghi, với thân phận bây giờ của đạo hữu, hiện giờ toàn bộ Thiên giới sợ đều là vãn bối và hậu bối của đạo hữu rồi.

Khương lão thái gia lộ ra tươi cười.

Sở Mặc nhìn Khương Ân:

- Ông cụ biết ta là ai?

Khương Ân gật gật đầu:

- Tổ tiên Khương gia có truyền xuống thuật suy diễn số, ta tuy rằng học nghệ không tinh, đã có chút đánh mất mặt mũi tổ tông, nhưng chuyện bình thường vẫn có thể suy diễn ra.

Đuôi lông mày của Sở Mặc nhướng lên, trong lòng lại hơi kinh hãi, hắn nắm giữ Phong Thủy thần thông, người bình thường muốn suy diễn hắn cũng không dễ dàng như vậy. Cho nên đừng nhìn Khương Ân nói chuyện nhẹ nhàng vào khéo léo, nhưng Sở Mặc lại biết đó không phải số thuật suy diễn bình thường. Chỉ sợ ngay cả Gia Cát gia dùng suy diễn xưng bá cũng kém hơn so với lão già trước mắt này rất nhiều.

- Ta từ sớm đã tầm huyết dâng trào, vì thế liền suy diễn một phen cho ra kết luận có người thân phận cực tôn quý tới của. Lại biết khách quý tới cửa muốn nói chuyện, chỉ sợ không muốn ngoài Thiên giới biết, bởi vậy không gióng trống khua chiêng kêu một tiểu bối hậu đại của ta ra nghênh đón. Trong nháy mắt nhìn thấy công tử, lão phủ rốt cục có thể xác nhận thân phận khách quý.

Khương Ân như là giải thích cho lời nói vừa rồi.

Sở Mặc gật gật đầu, nhìn Khương Ân:

- Lão gia chắc cũng biết ta đến vì chuyện gì?

Khương Ân gật gật đầu.

Trong lòng Sở Mặc kinh ngạc càng lớn, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ tên sát thủ kia nói là sự thật?

Lúc này Khương Ân than nhẹ một tiếng, đứng lên nói:

- Sở công tử, chúng ta tới nơi khác nói chuyện.

Sở Mặc gật gật đầu, chuyện này hắn quả thật cũng không muốn nói ở chỗ này.

Thân hình Khương Ân chợt lóe, trực tiếp phi lên trời, động tác của hắn cũng không tính là nhanh, nhưng mỗi một bước đều mang theo đạo vận thần kỳ nào đó, nhanh chóng rời khỏi tổ địa Khương gia, đi tới thiên ngoại cực cao.

Loại địa phương này, dùng để tiến lên cảnh giới Chuẩn Chí Tôn cũng đủ, ít ảnh hưởng tới đại địa phía dưới.

Sở Mặc cũng là người tài cao gan lớn, cũng không sợ vị Khương lão thái gia này sẽ ra tay với hắn, sắc mặt không sợ hãi đuổi theo.

Hai bên đứng lại ở trên cao, Khương lão thái gia dùng tay vuốt râu dài, cảm thán nói:

- Quả không hổ là hậu nhân Sở thị nhất mạch, thiên tư trác tuyệt, là rồng phượng trong loài người.

Sở Mặc thản nhiên cười, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Khương lão thái gia nói:

- Ta chiếm được một tin tức từ một người, là có liên quan tới ngài và gia tộc của ngài. Sau khi biết được tin tức này ta đã điều tra Khương gia một chút, kết luận lấy được khiến ta có chút không thể tin lời nói của ngươi nọ. Lão thái gia có thể giải đáp cho ta không?

- Ai, từ người nọ ta cũng đã biết, nên tới sớm muộn gì cũng tới.

Khương Ân thở dài một tiếng, trong con ngươi hiện lên chút ảm đạm nhàn nhạt, sau đó nói:

- Đúng vậy, người kia nói đều là sự thật.

- Ân?

Sở Mặc càu mày nhìn Khương Ân, hắn hiện tại thật sự có chút mơ hồ. Hắn không nghĩ ra vị Khương lão thái gia này sao lại thừa nhận nhanh lẹ như vậy? Càng không nghĩ ra vị Khương lão thái gia này sao lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ như thế? Là bởi vì mình tìm tới cửa sao? Nhìn qua… dường như cũng không phải, bởi vì hắn rất thản nhiên.

- Chuyện này vốn là một bí ẩn rất lớn, thậm chí nếu có thể…. Ta nguyện ý khiến nó trở thành bí mật lớn nhất, vĩnh viễn phủ bụi, vĩnh viễn không bị mở ra. Ta cũng từng hy vọng chuyện này sẽ phát sinh sau khi ta chết đi, ít nhất ta sẽ không phải trơ mắt nhìn gia tộc bị giết.

Khương lão thái gia thở dài, ánh mắt lộ ra một tia ảm đạm:

- Nhưng nên tới vĩnh viễn cũng không thể trốn.

- Nghe ý tứ của lão thái gia, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?

Sở Mặc nhìn Khương Ân:

- Ta nguyện ý kiên nhẫn làm người nghe.

Khương Ân cười cười nói:

- Khương gia vốn chỉ là một gia tộc từ xưa, lại có chút nội tình, bên trong gia tộc này có người tốt, cũng có người không tốt. Không khác gì so với đại đa số gia tộc trong Thiên giới. Sự tình chuyển biến hẳn là hơn ba vạn năm trước? Ngày cụ thể ta không nhớ rõ, lúc ấy một lão tổ của Khương gia, luận bối phận hẳn là tổ ông của ta. Hắn từ nhỏ đã rời gia tộc, vẫn chưa từng trở về. Thậm chí bề trên đã cho rằng hắn đã mất, và lúc hắn trở lại, một thân thực lực đã đạt tới trinh tự Chuẩn Chí Tôn.