Quan trọng nhất là, trước tiên tìm Sở Mặc rồi nói tiếp.

Một mặt là hiếu kỳ đối với thần tượng mình sùng bái; mặt khác cũng là từ sâu trong nội tâm Từ Nam suy nghĩ, nếu hắn thật sự là Sở Mặc trong truyền thuyết, nàng hy vọng có thể cung cấp một ít trợ giúp cho hắn.

Bởi vì đối mặt với công kích liên tục của nàng, người ta căn bản không xem là gì. Thật ra cẩn thận ngẫm nghĩ lại, trong lòng Từ Nam cũng có chút nghĩ mà sợ. Đối phương quả thật sâu không lường được, muốn giết nàng thật sự là quá dễ dàng.

Cho nên nàng cũng không sợ hãi khi lại đối mặt người kia.

Nàng chính là một người như vậy. Đối với địch nhân, đối với mục tiêu nàng lòng lang dạ sói, lòng dạ sâu độc, nhưng đối với người nàng quý trọng lại che chở mọi cách, không chấp nhận được bất cứ kẻ nào đi thương tổn.

Từ nhỏ tới lớn, người có thể đả động được Từ Nam kỳ thật chỉ có một lão tửu quỷ. Còn Sở Mặc được xem là người nàng sùng bái, là cây trụ tinh thần của nàng.

Hiện giờ hai người kia, giống như số mệnh, vô cùng thần kỳ sinh ra giao hội trên quỹ tích vận mệnh của nàng.

Từ Nam quyết định nàng phải làm rõ ràng.

Tiểu nha đầu chỉ có mười hai tuổi, cũng đã thường thấy thế gian tang thương. Nàng không cảm thấy mình là người tốt, nhưng hiểu được phải bảo vệ mình, hiện tực tàn khốc làm cho nàng nhất định phải là “Nam ca”, nhưng sâu trong nội tâm nàng cũng có mềm mại thuộc về mình.

Lão tửu quỷ và người xa lạ tên Sở Mặc này, là hai đạo sáng có thể chiếu sáng nội tâm mềm mại của nàng.

………..

Là lão đại của toàn bộ thế lực ngầm ở Đệ Cửu thành, cho dù là con rối, nhưng muốn biết manh mối của một người cũng không tính là khó, hơn nữa Sở Mặc cũng không có cố tình ẩn núp.

Sở Mặc còn đang tìm kiếm tửu quỷ trong tòa thành này.

Đối với lời mời đột nhiên của “Nam ca”, Sở Mặc chỉ do dự một chút nhưng vẫn nhận.

Cái giả tiểu tử kia tìm tới của, hiển nhiên là nói ra suy nghĩ của mình.

Có lẽ chuyện năm đó còn có ẩn tình khác?

Đây cũng là một điểm Sở Mặc không biết rõ ràng, năm đó rốt cục có phải lão tửu quỷ cứu nàng hay không, nếu như giả tiểu tử kia chủ động tìm tới, vậy nên nhân cơ hội tìm hiểu rõ ràng, cũng có thể giải quyết xong một chút hoài nghi trong lòng Sở Mặc.

Sở Mặc cũng không cảm thấy giả tiểu tử kia mời chính là một cái bẫy, mười mấy tuổi có thể trở thành lão đại thế lực ngầm của một tòa thành, cũng sẽ không ngu ngốc như vậy.

Cho nên hắn đến đây.

Nơi Từ Nam hẹn không phải là một quán rượu lớn, mà là một tửu quán nhỏ rất bình thường, lúc Sở Mặc tới nơi này, trong tửu quán nhỏ này cũng chỉ có một mình Từ Nam.

Là lão đại thế lực ngẫm, nàng hoàn toàn có năng lực như thế, đặt bao hết một tửu quán nhỏ mà thôi.

Thấy Sở Mặc, Từ Nam khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói:

- Ngươi có thể tới, ta thật vui.

- Nói đi, có chuyện gì?

Sở Mặc ngồi ở đối diện Từ Nam, cũng không cố ý phóng thích tức giận tới hù dọa người, chỉ bình tĩnh nhìn giả tiểu tử này.

- Ngươi là Sở Mặc kia sao? Ngươi hiểu ta nói tới ai.

Từ Nam cũng không khách sáo, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Mặc hỏi.

- Cái này có liên quan gì tới ngươi?

Sở Mặc thản nhiên nhìn Từ Nam hỏi lại.

- Đương nhiên là có liên quan.

Từ Nam nhìn chăm chú Sở Mặc nói:

- Nếu ngươi thật là Sở Mặc kia, mặc kệ ngươi tới Đệ Cửu thành tìm cái gì, ta đều toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi. Nếu ngươi không phải, vậy chuyện tiếp theo cũng không cần phải… nói. Ngươi nếu khó chịu có thể đánh ta một chút, nhưng xin đừng giết ta, dù sao ngươi hôm nay vẫn không muốn giết ta.

- ….

Sở Mặc đầu đầy xám xịt, không nói gì nhìn chằm chằm giả tiểu tử này.

Cái này cũng quá trực tiếp….

Từ Nam nói tiếp:

- Sở Mặc Sở công tử, từ Nhân Giới đi tới, cuối cùng đại phóng ra tia sáng kỳ dị ở Thiên giới là người ta sùng bái nhất, cho nên nếu ngươi là người kia, ta sẽ trợ giúp ngươi.

Sở Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn Sở Mặc nói:

- Loại chuyện này ta phải làm thế nào mới có thể chứng mình chính mình?

- Đơn giản, đưa bản thư của ngươi cho ta liếc mắt xem một cái, ta biết rằng ngươi tên là Thanh Thiên Như Mặc, còn có một bản tin gọi là Lâm Bạch. Ngươi hẳn là một người duy nhất có hai bản tin ở bên trong toàn bộ Huyễn Thần giới. Mọi người đều nói giữa ngươi và Giới linh Huyễn Thần giới có liên hệ thần bí nào đó.

Từ Nam nói.

- ….

Sở Mặc nhìn giả tiểu tử này, hắn hiện tại đã có chút hơi tin tưởng lời của nàng.

Trực tiếp lấy ra một bản tin, kích hoạt sau đó đưa cho Từ Nam.

Từ Nam nhận lấy, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, miệng há to.

- Nam ca, bình tĩnh chút được không?

Sở Mặc nhắc nhở.

- Cái này không thể nào bình tĩnh, ngươi ngươi ngươi… ngươi thật sự là Sở Mặc?

Từ Nam cầm lấy bản tin kia, nói chuyện có chút lắp bắp, cả người kích động tới run rẩy.

- Nếu cái này cũng không thể chứng minh, ta cũng không biết rằng phải thế nào mới có thể làm ngươi tin.

Sở Mặc nói.

- Ta, ta tin tưởng, ta tin rồi, tin rồi!

Từ Nam nói:

- Chỉ là ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới một ngày kia lại có thể nhìn thấy người ta sùng bái nhất.

Nói xong Từ Nam trả lại bản tin cho Sở Mặc, sau đó đứng lên thi lễ với Sở Mặc:

- Ban ngày là ta không hiểu chuyện, nhiều ít có chút đắc tội, mong Sở công tử đại nhân đại lượng không tính toán so đo với ta.

- Ngồi đi.

Sở Mặc khoát tay, hắn là thật sự không muốn chấp nhất cùng giả tiểu tử này, bởi vì nàng cũng không ác độc tới loại trình độ đó. Sau lại dùng hết thủ đoạn cũng là vì bảo hộ lão tửu quỷ mà thôi.

Nếu không, cho dù là một tiểu hài tử, Sở Mặc cũng tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn nàng một chút.

Vẻ mặt Từ Nam kích động ngồi ở chỗ kia, xác định người trước mắt chính là người trẻ tuổi sáng chói nhất toàn bộ Thiên giới, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác khẩn trương cùng gấp rút, dường như ngay cả nói cũng không thể.

Cái này nếu để cho người quen của nàng nhìn thấy… nhất định sẽ chấn kinh. Đây là Nam ca, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lòng dạ độc ác, gan lớn Nam ca sao?

- Nói chuyện chuyện của ngươi cùng lão tửu quỷ kia đi.

Sở Mặc ôn hòa nói.