Sở Mặc nhìn Chí Tôn Đại Dược cách mình không xa, kết nối với Thương Khung Thần Giám, hỏi xem khí tức tản ra từ vật gì, không ngờ lại khủng bố vậy. Dựa vào khí tức này, đừng nói Chân Tiên, cho dù là Đế Chủ cũng nửa bước khó mà đi. Cảnh giới của Sở Mặc mặc dù không cao như vậy, luận chiến lực hắn đánh không lại Đế Chủ cao cấp khác nhưng nói tới phương diện uy áp khí thế, đối với hắn có ảnh hưởng thực sự rất có hạn. Bởi vì trên người mang theo mấy món thần khí, cho dù là uy áp cấp Chí Tôn cũng không đè ép được Sở Mặc.

Thương Khung Thần Giám đưa ra tin tức về đối phương cho Sở Mặc:

- Chuẩn Thánh Dược - Cái Thế Hống, am hiểu bắt chước Đại Hung Trung Hống* viễn cổ, giống như đúc. Ngay cả Chí Tôn cũng khó mà phát hiện thật giả. Chẳng những khí tức giống nhau như đúc mà ngay cả chiến lực cũng gần bằng Đại Hung Trung Hống viễn cổ, đều dũng mãnh, là hung vật thật sự, lớn lên trong dược khác loài.

*Hống: Con sói; đại hung: cực ác

Sở Mặc nghe xong, trong lòng cũng không khỏi khiếp sợ. Không thể tưởng được trên Thiên Lộ này lại cất dấu một sự tồn tại khủng bố như vậy.

Nói về tổng thể, sinh linh thực vật hơn nửa không có sức chiến đấu gì. Giống như các loại dược liệu, chỉ có thủ đoạn chúng nó tự bảo vệ mình. Nói như vậy, ngoại trừ cảm giác kinh người khi chúng nó có thể chạy trốn thì gần như cũng chỉ còn thủ đoạn đè ép về khí tức này. Nếu thủ đoạn này không có hiệu quả, vậy cũng chỉ có thể căng chân mà chạynhư điên, chật vật chạy trốn.

Đừng nói Chí Tôn Đại Dược, cho dù là Chuẩn Thánh Dược hơn nửa cũng là như thế!

Như trước đó trên núi vô danh, giống với cây Phong Quân Tử cư ngụ nơi phong nhãn. Thân là Chuẩn Thánh Dược, trong lúc nguy cấp, cũng chỉ còn lại đường chạy trốn.

Nhưng nếu là một thú tu hoặc là tu sĩ nhân loại, cấp bậc Chuẩn Thánh, một ý nghĩ trong đầu cũng có thể hủy thiên diệt địa. Có uy năng có thể làm chấn động toàn bộ vũ trụ bát hoang!

Tuy nhiên thiên đạo cũng rất công bằng. Tuy là chưa cho thực vật tu luyện thành người chiến lực hùng mạnh nhưng cho chúng nó cảm giác siêu cường và thọ nguyên hơn xa thú tu và nhân loại.

Một Chí Tôn nhân loại dưới tình huống bình thường thì thọ nguyên khoảng hai vạn năm đến ba vạn năm. Tuy nhiên tới cảnh giới tồn tại này rồi, bình thường đều có thể thông qua một vài thứ thuốc để có thể có thọ nguyên thứ hai, có thêm năm, sáu vạn năm thọ nguyên. Một vài người khác có thể sẽ sống ba đời thậm chí còn lâu hơn, ví dụ như Phiêu Linh Nữ Đế. Nhưng nói tóm lại, Chí Tôn có thể sống hơn một kỷ nguyên, tính ra là 12000 đến 18600 năm, gần như là không có.

Giống như Chí Tôn trong Quy Khư, bọn họ đều là thông qua bí pháp mà chôn cất mình bên trong Quy Khư. Tuy nhìn qua dường như còn sống nhưng trên thực tế, bọn họ thật ra đã chết rồi. Lưu lại chỉ là ý niệm đầy đủ của họ mà thôi. Nếu cứ cố xuất thế, một khi gặp phải đối thủ đáng sợ thật sự diệt hoàn toàn ý niệm của họ, như vậy bọn họ sẽ thật sự vĩnh viễn tiêu tan trong trời đất này.

Cho nên cho dù bọn họ từng nhiều năm huy hoàng và rất hùng mạnh, nhưng chung quy sẽ có ngày nào đó phải kết thúc. Mà thọ nguyên của thú tu nếu so với tu sĩ nhân loại thì lâu hơn rất nhiều. Có vài thú tu cảnh giới Chí Tôn thậm chí có thể sống được đến ba, bốn kỷ nguyên, làm tuổi thọ của mình đến gần cả năm trăm ngàn năm! So với thọ nguyên của tu sĩ nhân loại dài hơn rất nhiều.

Nhưng nếu so sánh với sinh linh thực vật có cùng cảnh giới tu hành, chút thọ nguyên đó không đáng kể chút nào!