Tới quán rượu, Sở Mặc mới biết được vì sao Sở Thanh không tiếp tục chờ mình, hoá ra sau khi Sở Thanh vào, ban đầu cực kỳ thong thả, mục đích vừa đi vừa chờ Sở Mặc. Nhưng không ngờ Sở gia tu sĩ xảy ra chút việc, nàng không thể không tăng thêm tốc độ đi giải quyết phiền toái.

Đến giờ Sở Mặc cũng không rõ thiên giới Sở gia như thế nào. Chỉ nghe qua miệng một số người thì hình như Sở gia đã suy thoái, chỉ nhờ nội tình năm đó cùng mạng lưới quan hệ rộng, nên dù Sở gia như hoàng hôn Tây Sơn thì kẻ chân chính dám cùng chống đối Sở gia lại không nhiều.

Giống Long Thu Thủy và Khổng Hoành Nghĩa, tối đa cũng chỉ nói miệng chứ nếu cùng Sở Thanh khai chiến, bọn họ cũng phải cân nhắc hồi lâu. Nghiêm trọng không?

Sở Mặc nhìn Sở Thanh hỏi.

Không có việc gì nữa rồi, một chút phiền toái đã giải quyết hết.

Sở Thanh cười cười.

Nhưng Sở Mặc biết, có thể khiến người gia tộc đến tìm khẳng định không phải việc nhỏ. Nhưng nếu đã giải quyết xong, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao giờ hắn vẫn chưa nhập vào Sở gia, thân phận có phần bất tiện.

Vì Sở Mặc không biết người Sở gia có được thân thiện với hắn như Sở Thanh không.

Đây không phải Sở Mặc mẫn cảm, mà hắn nhất định phải cẩn thận. Hơn nữa lớpngười già Sở gia đều bị hạ phong ấn, một khi nhắc tới hắn sẽ bị bên La Thiên Tiên Vực cảm ứng được. Đến lúc đó sẽ dẫn tới đại họa.

Sở Mặc cũng không muốn.

Chẳng những gây họa cho mình còn gây họa cho thân nhân. Nếu như vậy, Sở Mặc tình nguyện rời xa Sở gia, thậm chí rời xa Sở Thanh.

Nói ngươi đi.

Sở Thanh nhìn Sở Mặc:

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Mặc giả bộ hồ đồ nói:

Tỷ tỷ chỉ chuyện gì? Sở Thanh liếc mắt:

Còn chuyện gì? Toàn bộ! Mọi chuyện đều nói cho ta biết!

“... “ Sở Mặc cảm thấy không quen. Vì cho tới nay, có chuyện gì hắn cũng tự gánh vác. Giờ có người san sẻ lại khiến hắn không biết làm sao.

Nói ra đi, đừng tự ôm hết.

Sở Thanh đau lòng:

Quá khứ ta muốn cũng bất lực, nhưng hiện tại không giống như trước. Giờ đệ ở Thiên giới, ở ngay bên cạnh ta. Dù thế nào ta đều hy vọng đệ có thể nhớ mình có một tỷ tỷ!

Sở Mặc gật đầu khẽ mỉm cười, kể lại chuyện đã xảy ra khi tiến vào Thiên Lộ. Cả chuyện cô nương áo đen mất tích. Sở Thanh cũng không truy vấn, bởi vì theo lời Thủy Y Y cũng đại khái đoán được thân phận cô gái áo đen và kết luận giống Thủy Y Y. Có thể làm Sở Mặc đau thương như thế, nhất định tinh linh Công chúa đã xảy ra chuyện. Nhưng Sở Mặc không nói, bọn họ cũng không tiện tiếp tục truy vấn.

Nhưng với chuyện khác, Sở Mặc lại đưa ra ý kiến của mình.

Thế lực còn sót lại của Huyết Ma Lão Tổ, sau khi rời Thiên Lộ ta lập tức liên hệ họ tiến hành vây quét sạch. Những người đó như trốn sâu trong lòng đất, tránh ở nơi âm u nhiều năm như vậy, đã tới lúc thanh trừ bọn họ.

Gia Cát gia... đã thành thù thì không còn gì để nói. Chuyện này để chúng ta giúp ngươi. Thủy Y Y ở một bên gật gật đầu:

Không thành vấn đề.

Sở Mặc lại lắc đầu cự tuyệt:

Chuyện này để tự ta giải quyết. Gia Cát gia không dễ đối phó như vậy. Các ngươi mà ra tay, chấn động sẽ lan đến toàn bộ tu hành giới thiên giới. Ta tự mình giải quyết, giảm bớt xung đột lại.

Sở Mặc nói xong, nhìn thoáng qua mọi người:

Hơn nữa, ta cũng không dễ bị trấn áp.

Sở Thanh nhìn thoáng qua Thủy Y Y, Thủy Y Y mỉm cười nói:

Ngươi nói là được. Sở Thanh: “... “

Mà ngay cả Sở Thanh cũng không hiểu nổi Thủy Y Y, Sở Thanh biết hôn ước kia. Nhưng trước nay Thủy Y Y luôn biểu hiện kháng cự, thậm chí từng nói trước mặt nàng cả đời sẽ không gả cho đệ đệ!

Đúng vậy, lúc đó Thủy Y Y còn chưa biết tên của Sở Mặc.

Nàng không có ý kiến gì với Sở Mặc, chỉ không muốn làm vật hy sinh cho gia tộc.

Bề trên nói qua, có thể gả cho người kia tuyệt đối là cơ duyên lớn nhất, ngươi cũng không phải vật hi sinh. Nhưng khi đó Thủy Y Y hoàn toàn nghe không vào. Tiểu cô nương... thay đổi chủ ý sao?

Sở Thanh nhìn Thủy Y Y và Sở Mặc, dường như rất hài lòng việc Thủy Y Y trở thành đệ muội.

Sở Thanh nói:

Tạm gác Gia Cát gia, ta thấy Khổng Hoành Nghĩa và Long Thu Thủy cũng oán hận sâu sắc với ngươi, mà gia tộc sau họ không phải Gia Cát gia có thể so sánh. Xem ra lúc về ta sẽ cho người nói chuyện với bề trên của họ một tiếng. Đây là ân oán giữa tiểu bối.

Thủy Y Y lúc này cũng nghiêm túc, nói:

Khổng tước tộc, chỉ cần không phải thật sự chém con khổng tước này, hẳn khổng tước tộc sẽ không có phản ứng quá lớn. Nhưng Long gia... Đích thật là có chút phiền phức. Đúng vậy, Long Thu Thủy coi như hậu bối ưu tú trong Long gia. Lần này liên tiếp bị nhục, chỉ sợ bề trên Long gia đứng ngồi không yên.

Sở Thanh u lãnh nói:

Long gia giỏi nhất bao che khuyết điểm. Điểm này không thể không phòng.

Thủy Y Y chăm chú nhìn Sở Mặc, nghiêm nghị nói:

Trước ngươi đánh bại Long Thu Thủy, đả kích hắn lớn như thế, mà lòng dạ hắn không được như Tề Bác, từ hành động hôm nay có thể nhìn ra, hắn muốn hại ngươi.

Sở Mặc gật đầu:

Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận hơn.

Sở Thanh lúc này hơi nhíu mày:Tề Bác, Tề gia năm đó... dường như cũng có quan hệ với Huyết Ma Lão Tổ.

Thủy Y Y ngưng thần suy tư một hồi, nói:

Ngươi nói như thực sự có việc như vậy. Tuy nhiên, liên hệ không sâu. Hơn nữa Tề gia những năm gần đây cũng khá khiêm tốn, danh tiếng ở Thiên giới không tệ lắm.

Sở Thanh nói:

Hy vọng bọn họ đừng nhầm lẫn. Nếu thật sự cho Sở gia đã xuống dốc, có thể tùy tiện ức hiếp hậu nhân Sở thị thì sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.

Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành ngồi bên lắng nghe mà có cảm giác hết hồn.

Hai thiên chi kiêu nữ ngồi đây bàn về thiên giới đại tộc với vẻ mặt phong khinhvân đạm!

Chỉ tới tầng cấp nhất định mới hiểu, trên đời này vĩnh viễn không có công bằng. Bởi vì có người từ nhỏ đã là thiên kiêu, bản thân ưu tú, gia thế kỳ tích. Khởi điểm của họ còn vượt xa chung điểm của vô số người.

Hổ Liệt cười khổ trong lòng: Đó... Chính là chênh lệch!

Nguyệt Khuynh Thành không có cảm giác mất mát mãnh liệt như vậy, trong lòng nàng còn cảm thấy may mắn!

Không lâu trước đó, nàng còn không dám nghĩ việc cùng ngồi ăn cơm với người như vậy. Hiện giờ lại đã trở thành sự thật, hơn nữa còn có thể nghe nhiều bí văn của Thiên giới, giúp nàng gia tăng lịch duyệt và tầm mắt.

Khiến nàng cảm thấy may mắn là quyết định trở thành tùy tùng của Sở Mặc.