- Không việc gì, chuyện này coi như hành vi cá nhân của ngươi thôi, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không cười nhạo Thượng Quan gia đâu!

Đây rõ là nói mát, tất cả mọi người nghe được đều hiểu, không ít kẻ bật cười tại chỗ. Mặt vị quản sự Thượng Quan gia này lúc xanh lúc đỏ, cắn răng nói:

- Thử thì thử, hy vọng lát nữa các ngươi có thể nói đúng lương tâm!

Tu sĩ lúc trước thản nhiên cười:

- Yên tâm, nếu đồ ăn thức uống nơi này thực sự khó nuốt, thì sau đó chẳng những chúng ta sẽ xin lỗi trước mặt mọi người, mà hơn nữa sau này đến Huyễn Thần Giới chỉ uống rượu ở quán của Thượng Quan gia các ngươi!

Quản sự Thượng Quan gia nói:

- Một lời đã định! Sở Mặc đứng trong đám người nhìn cảnh tượng này, trên mặt nở ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn thoáng qua vị quản sự Thượng Quan gia kia với vẻ thông cảm: Mặc dù móc mắt trong Huyễn Thần Giới không chết người được, nhưng cảm thụ sâu sắc này cũng là chân thật, chớ nói chi còn phải ăn chính con mắt mình trước mặt mọi người… Khụ khụ, thật buồn nôn! Hy vọng y có thể nuốt trôi.

Quán rượu quả thực xem như do Huyễn Thần Giới mở ra, nhưng mọi lời lãi thu vào đều là của Sở Mặc!

Tựa như Vũ Vi nói vậy, Sở Mặc đã đoán được thân phận của bọn họ, cũng chấp nhận sự thật này rồi! Đồ mà mẹ để lại cho mình, sao lại không cần chứ? Dựa vào đâu mà không cần?

Tuy rằng tiểu nhị và nhân viên nữ phục vụ trong Huyễn Thần thành đều là tinh quái trong Huyễn Thần Giới hóa thành, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có bất cứ kỹ năng và bản lĩnh nào!

Cho tới nay, giới tu hành vẫn có thành kiến rất lớn đối với tinh quái, cho rằng bọn họ là sinh linh đẳng cấp thấp nhất, ngay cả thú tu cũng không bằng.

Đúng vậy, hơn nửa tu sĩ loài người đều khinh thường thú tu, trừ khigiống như Hổ Liệt vậy, sau lưng có một gia tộc thật lớn để dựa vào, người ta mới không dám coi rẻ quá mức. Thú tu bình thường trong mắt tu sĩ loài người chẳng có bất cứ địa vị gì.

Về phần tinh quái… lại càng chẳng cần phải nói.

Nhưng hôm nay, Sở Mặc lại biết, những tinh quái do đất sinh đất dưỡng trong Huyễn Thần Giới này, sẽ cho loài người trước nay vẫn coi rẻ bọn họ nhất, một kinh hỷ cực lớn!

Nói sai rồi, là một cái bạt tai!

Trong quán rượu ở thành trì mới.

Đám tu sĩ huyết mạch dũng cảm nếm thử thức ăn, lôi theo quản sự của Thượng Quan gia, ngồi tại một gian phòng riêng yên tĩnh. Cửa gian phòng này được làm từ pha lê tốt nhất trong Huyễn Thần Giới, người ở bên trong có thể thấy được người bên ngoài, hơn nữa còn thấy rất rõ ràng. Nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy người bên trong. Thậm chí, còn ngăn cách được cả thần thức!

Từ điểm này thôi cũng đã có thể nhìn ra, mọi chi tiết trong tòa thành mới này đều được đầu tư vô cùng kỹ lưỡng. Mấy tu sĩ mở thực đơn ra xem, lập tức bị làm cho hoảng sợ. Cũng không phải bởi vì giá cả, tuy giá thực sự có chút đắt thật, nhưng đối với mấy tu sĩ huyết mạch bản thân đã mang giá trị xa xỉ này mà nói, cũng chẳng thấm vào đâu. Cái dọa cho họ giật mình, chính là nguyên liệu nấu ăn được viết trong thực đơn!

- Cô nương, ngươi chắc chắn là những nguyên liệu nấu ăn được viết trong này các ngươi đều có?

Một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn hơi nhíu nhíu mày, nhìn thực đơn trong tay, sau đó nhìn về phía cô gái phục vụ xinh đẹp do tinh quái hóa thành với vẻ hồ nghi. Sắc mặt cô gái ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu:

- Khách quan, những thứ viết trên đó đều có.

Hít!

Toàn bộ những người có mặt đều không nhịn được hít sâu một hơi. Bao gồm gã quản sự Thượng Quan gia kia, nói với vẻ không tin:

- Đều có?

Cô gái gật đầu:

- Đều có.

- Củ sen của Cửu Chuyển Liên Hoa cũng có?

Gã quản sự của Thượng Quan gia cau mày, nhìn cô gái một cách nghi ngờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Kể cả cửa tiệm này là do Giới Linh Huyễn Thần Giới mở, nhưng thứ đó… hình như không phải sản vật của Huyễn Thần Giới mà? Cho dù trên Thiên giới… nó cũng là vật hy hữu! Các ngươi có thật sao?

Cô gái vẫn tươi cười như cũ, trả lời rất kiên nhẫn:

- Khách quan, đều có cả, ngài có thể gọi món nếm thử xem sao.

Gã quản sự của Thượng Quan gia nhìn thoáng qua giá tiền chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên thiên tinh thạch thượng phẩm viết đằngsau tên món ăn, khóe miệng giật giật, không lên tiếng.

Giá tiền này, dù y có là quản sự của Thượng Quan gia cũng không ăn được mà!

Hơn nữa, y còn không thể chê đắt, bởi vì giá của món ăn đó trong quán rượu cao cấp nhất trên Thiên giới lên tới hơn một vạn kìa!

Tu sĩ trẻ tuổi kia thản nhiên cười:

- Vậy, thì gọi món này đi!

Cô gái khẽ mỉm cười:

- Vâng.

- Còn món ăn này nữa, canh Thanh Vân xà, chắc chắn là rắn Thanh Vân đặc sản của Huyễn Thần Giới à?

Tu sĩ trẻ tuổi hỏi.

- Đúng vậy, khách quan, chính là được nấu từ loại rắn này.

Cô gái nở nụ cười tươi tắn, không thể bắt bẻ thái độ phục vụ của nàng.

- Được, còn món này… món này…

Tu sĩ trẻ tuổi gọi một hơi bảy tám món ăn, trung bình giá cả mỗimón đều hơn một vạn thiên tinh thạch thượng phẩm, thậm chí trong đó có món “Huyễn Ảnh điểu” giá cả còn lên tới hơn vạn thiên tinh thạch cực phẩm.

Cho dù là người thấy nhiều biết nhiều như quản sự Thượng Quan gia cũng bị giá tiền này dọa cho giật nảy mình.

Hai mí mắt của y giật loạn lên, Huyễn Ảnh điểu là một giống chim trời trên Thiên giới, ở Huyễn Thần Giới cũng có nhưng cực kỳ hiếm gặp. Hơn nữa, đặc điểm nổi bật của nó chính là tốc độ vô cùng nhanh, ngay cả Chân Tiên cũng khó lòng bắt nổi. Mùi vị của Huyễn Ảnh điều hết sức ngon lành, có thể xếp vào hạng những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất. Điều càng khiến cho nét mặt của quản sự Thượng Quan gia trở nên khó coi đó là, y vốn không quen biết người thanh niên ngồi ghế trên này, nhưng nhìn từ thái độ gọi món ăn toàn đồ quý giá mà không hề biến sắc có thể thấy, người trẻ tuổi kia, ắt không phải một kẻ bình thường.

Sự không tầm thường này, chính là nói tới từ mốc như loại gia tộc lớn trên Thiên giới giống Thượng Quan gia!

Bởi vì cho dù là con cả dòng chính nhà Thượng Quan, cũng không dám lãng phí, xa xỉ đến thế. Người có thể ăn ngon lành một bữa cơm trị giá hơn một vạn hai ngàn thiên tinh thạch cực phẩm mà không biến sắc như vậy, thật sự không nhiều.

Vốn gã quản sự nhà Thượng Quan còn định bụng, cho dù đồ ăn quán rượu này ngon thật, thì y cùng lắm không cần thể diện, cứ nói khó ăn! Người khác còn làm gì y được nào? Chẳng lẽ còn có kẻ dám dùng sức mạnh áp bức y trong Huyễn Thần thành sao?