Rõ ràng là yêu nghiệt mà. Hay Phật môn có thần thông đặc biệt nào đó nhỉ?

So sánh hai giả thiết, Sở Mặc tin tưởng vế sau hơn. Vì hắn cũng nắm giữ một loại thôi diễn là Phong Thủy thần thông. Nghĩ vậy, Sở Mặc liền muốn triển khai Phong Thủy thần thông, nhìn Phật môn hoang vu đổ nát trước mặt.

Một luồng kim quang hiện lên sáng lóa, suýt nữa khiến Sở Mặc mù mắt. Sở Mặc không nhịn được hít sâu một hơi, thụt lùi mấy bước.

Lão hòa thượng híp mắt nhìn Sở Mặc, con ngươi lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu hòa thượng Hư Độ khiếp sợ, không dám tin nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như vừa thấy quỷ. Sở Mặc buộc phải nhắm mắt. Nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, hắn sợ ngây người.

Vừa rồi, thứ hắn thấy không phải cảnh hoang vắng tiêu điều này, mà chính là một cung điện khổng lồ.

Cung điện che khuất cả bầu trời, rộng đến trăm vạn dặm. Tháp cao như chọc thủng trời.

Giữa mỗi cung điện đều có một pho tượng Phật lớn. Luồng kim quang suýt nữa khiến Sở Mặc mù cả mắt kia chính là luồng kim quang từ một pho tượng Phật. Mỗi pho tượng đều có pháp tướng trang nghiêm, tản ra hơi thở uy nghiêm, trấn áp cả một mảnh thiên địa.

- Đây… đây là…

Sở Mặc trố mắt, hắn chỉ dùng một chút Phong Thủy thần thông, vọng khí thuật, đã nhìn thấy được cảnh kia.

Lão hòa thượng lại nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

- …

Sở Mặc đen mặt, thầm nghĩ, có cần làm hàng thế không chứ. Hắnhỏi:

- Thứ ta nhìn thấy là thật sao?

Lão hòa thượng thở dài.

- Chỉ là quá khứ huy hoàng, giờ không đáng nói.

- Cung điện trăm vạn dặm kia cùng mấy tòa tượng Phật màu vàng lớn đó là gì vậy?

Sở Mặc nhìn lão hòa thượng, nháy nháy mắt.

Hư Độ đột nhiên quỳ xuống, chắp tay trước ngực, vừa khóc vừa lẩm bẩm:

- Ngài đúng là thánh nhân trẻ tuổi. Chỉ có thánh nhân mới có thể thấy được cảnh tượng kia... Hóa ra không phải mọi thứ đều là giả…

- Haiz…

Lão hòa thượng thở dài, nhìn Hư Độ nói:

- Hết thảy đều là mộng ảo. Cung điện kia tồn tại hay không tồn tại cũng chẳng làm sao. Ngươi tỉnh ngộ rồi chứ?

- Nhưng sư phụ, nó đại biểu cho việc chúng ta từng có một quá khứ huy hoàng.

Hư Độ khóc như mưa.

- Ngươi quá chấp nhất.

Lão hòa thượng than nhẹ, sau đó khoát tay áo:

- Ngươi không nên ở lại đây. Đi độ kiếp phi thăng Thiên giới đi. Có lẽ, ngươi sẽ tìm được thứ mình muốn ở đó.

Hư Độ ngạc nhiên, nhìn lão hòa thượng, dập đầu thật mạnh:

- Không cần, đồ nhi biết sai rồi. Cầu sư phụ, đừng đuổi đồ nhi đi…

Sở Mặc không biết nói gì, cũng không tiện xen vào. Hắn không biết lão hòa thượng này muốn làm gì.

- Duyên tới duyên đi cũng như hoa nở rồi lại tàn. Ngươi cần gì phải níu giữ. Ngươi cũng biết, tương lai của ngươi không ở đây. Hiện giờ ngươi đã có cơ hội chiêm ngưỡng thánh nhân lâm thế. Ngươi có thể rời đi, đi tìm đạo pháp của ngươi.

Lúc này Hư Độ vẫn khóc nhưng không sợ hãi nữa, đột nhiên nhìn Sở Mặc, vẻ mặt rất thành khẩn:

- Thí chủ, ngươi có thể nói cho ta vừa rồi ngươi thấy cái gì không?

Sở Mặc nói:

- Ta thấy một cung điện khổng lồ, rộng hơn vạn dặm, cao chót vót. Mỗi cung điện đều có một pho tượng Phật lớn màu vàng. Tòa tượngPhật tỏa ra kim sắc, trấn áp cả một khoảng trời.

- Ta đã biết.

Hư Độ chắp tay, thi lễ với Sở Mặc:

- Cảm tạ thí chủ đã khai ngộ. Tiểu tăng nợ thí chủ một đại nhân quả. Một ngày nào đó, tiểu tăng nhất định hoàn trả.

Hư Độ nói xong, dập đầu mấy cái với lão hòa thượng, đứng lên bước đi, đầu không ngoảnh lại lần nào.

Sau khi đi ra ngoài một lúc, khí thế trên người Hư Độ không ngừng tăng tiến.

- Chuyện này là…

Sở Mặc kinh hãi, lao ra ngoài, thấy một thân ảnh gầy gò như một pho tượng, đứng giữa hư không, xuất động thiên kiếp.

Người đó không phải ai khác chính là tiểu hòa thượng Hư Độ.

Nhưng không phải Hư Độ là tu sĩ Đại thừa sao? Sao lại dẫn được thiên kiếp chứ? Không, hiện tại Hư Độ không còn ở Đại thừa kỳ nữa. Sở Mặc trợn mắt há mồm nhìn người đứng trước mắt, cảm nhận khí thế của người này rất mãnh liệt.

Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Hư Độ đã nhảy đến Phithăng kỳ. Có thể tăng tu vi nhanh vậy ư?

Ầm ầm! Một tia sét bổ trúng Hư Độ. Hư Độ giơ tay lên, trực tiếp chụp lấy tia sét này.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc chứng kiến người khác độ kiếp.

Đạo thiên lôi kia bị Hư Độ nắm ở trong tay, sau đó quăng ra ngoài. Xém chút thì tan luôn.

Tiếp đó, lại có thiên lôi đánh xuống, Hư Độ mặc áo bào, tùy tay tóm lấy, lại thu phu phục.

- Đây đúng là đang độ kiếp sao?

Sở Mặc đờ đẫn.

Lão hòa thượng đến bên người Sở Mặc nói:

- Hư Độ là phật tử được vạn năm, cảnh giới và tu vi của nó không có liên quan. Nếu như giác ngộ, thực lực của Hư Độ có thể tăng vọt trong nháy mắt.

- Phật tử?

Sở Mặc lần đầu tiên nghe được danh hiệu này.

Lão hòa thượng không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Hư Độ, hạ giọng:

- Hư Độ khó có thể ở lại đây. Nếu đã không ở đây được, chi bằng để nó đi thôi. Sở Mặc phát hiện con ngươi lão hòa thượng hơi có ánh nước, hiển nhiên không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Ầm ầm!

Phía xa, mây đen đầy trời, sấm vang chớp giật. Mưa lớn tầm tã. Thân ảnh Hư Độ lại rực rỡ chói lòa, càng ngày càng tỏa sáng trong màn mưa.

Sau cùng, giữa hư không hình thành một hư ảnh tượng Phật cực lớn. Hư ảnh ngồi khoanh chân, chắp tay trước ngực, trông rất trang nghiêm.

Lại khẽ gật đầu hỏi thăm Sở Mặc và lão hòa thượng. Tiếp sau đó, hưảnh Phật tượng dần tán đi. Mây gió bão bùng cũng rút hết.

- Hư Độ… thành công độ kiếp, phi thăng Thiên giới rồi ư?

Sở Mặc trợn tròn mắt hỏi.

Lão hòa thượng lại chắp tay:

- Thiện tai, thiện tai!

Sở Mặc rung động. Hắn gặp qua vô số người có thể tăng tu vi nhanh chóng, cũng gặp nhiều người trẻ tuổi có cảnh giới Đại la kim tiên như tiểu hòa thượng. Nhưng hắn chưa từng gặp ai từ Đại thừa kỳ nhoáng một cái đột phá Phi thăng kỳ sau đó tiện thể độ kiếp phi thăng. Tốc độ chuyển biến này vượt quá sức tưởng tượng. Không lẽ, bí thuật của Phật môn cường đại như vậy sao?

- Gặp mặt tức là hữu duyên, chúng ta tâm sự một chút đi.

Lão hòa thượng bỗng dưng mỉm cười nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc gật đầu, lập tức cùng lão hòa thượng quay lại tòa miếu đổ nát.

Trong vòng một trăm dặm quanh đây đều rất hoang vắng, nhưng có đến mười mấy vạn tòa miếu đổ nát. Chỉ có điều cuối cùng Sở Mặc cũng hiểu vì sao chỗ này lại khiến thế nhân phải kiêng kỵ đến thế. Nơi đây từng có vô số Phật tôn trấn thủ. Dù người có cảnh giới Đế Chủ đến cũng phải nuốt hận mà về mà có khi còn chẳng có cơ hội trở về nữa.