Gần như đem tất cả sinh linh chém giết tại chỗ!

Kinh người nhất là, Thí Thiên điên cuồng chếm giết những sinh linh ở di tích này như vậy, nhưng lại chẳng có một sinh linh nào dám khởi xướng phản kháng lại!

Tất cả sinh linh đều quỳ rạp người tại chỗ.

Trong địa cung, huyết nguyệt Hỗn Độn cực kỳ phẫn nộ, bộc phát ra khí tức Hỗn Độn điên cuồng. Nhưng tất cả đều bị Hỗn Độn Hồng Lô và Thương Khung Thần Giám cản lại.

Hỗn Độn Hồng Lô còn tung Tam Muội chân hỏa ra, luyện hóa khí tức Hỗn Độn ùng ục.

Tam Muội chân hỏa lúc ban đầu dường như hơi sợ hãi. Ánh lửa le lói không chừng, nhưng dưới sự che chở của Hỗn Độn Hồng Lô, cũng dần dần vững vàng trở lại.

Vù! Khí tức huyết nguyệt Hỗn Độn bắn về phía Sở Mặc càng trở nên nguy hiểm!

Từng luồng khí Hỗn Độn, gần như thực thể.

Đồng thời, nó còn truyền đi một ý thần niệm:

- Cút đi!

Sở Mặc cắn răng. Không rên một tiếng, trong con ngươi chỉ lộ ra một ánh lạnh lùng:

- Dựa vào cái gì?

- Loiaj sinh linh thấp kém như ngươi có tư cách gì mà sở hữu Thương Khung Thần Giám? Buông Thương Khung Thần Giám, buông Hỗn Độn Hồng Lô, buông thanh phá đao Thí Thiên... ta tha ngươi một mạng, cút đi!

Thần niệm của huyết nguyệt hỗn độn vô cùng mạnh mẽ hống hách, kiêu ngạo.

Lúc này, Thí Thiên vẫn lẳng lặng treo ở không trung bỗng chuyển động!

Vù! Nó trực tiếp đâm một đao về phía huyết nguyệt Hỗn Độn.

Vù!

Huyết nguyệt Hỗn Độn bỏ chạy, không muốn bị Thí Thiên chạm trúng.

Sở Mặc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng tự nhủ đây là thần khí tự đánh nhau?

Quả thực sự việc là thế, ba viên huyết nguyệt trên Thương Khung Thần Giám thời khắc ngày rốt cục cũng có chút động tĩnh. Mỗi một viênđều tỏa ra một lực lượng ôn hòa, ngăn cách Thí Thiên với huyết nguyệt Hỗn Độn.

Thân đao Thí Thiên trong giây lát bộc phát một lượng lớn sát khí khủng bố!

Lúc này, Thương Khung Thần Giám truyền đến một luồng thần niệm:

- Tha nó một lần đi, dù sao chúng ta và nó cũng có chung một nguồn gốc.

Đạo thần niệm này, Sở Mặc hoàn toàn không biết. Hắn chỉ thấy Thí Thiên treo ở đấy, đột nhiên không động nữa, rồi sát khí trên thân dao cũng không thu về hết, như ẩn như hiện, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chém một đao kinh hoàng.

Huyết nguyệt Hỗn độn bên kia cũng truyền lại ra một đạo thần niệm lạnh lùng:

- Nếu linh thức đã về, vì sao còn muốn làm nô lệ cho kẻ yếu đuối này? Như vậy không bằng quay về!

Sát khí trên thân Thí Thiên đột nhiên tăng mạnh.

Thương Khung Thần Giám truyền lại ra một đạo thần niệm, giốngnhư ở cười khổ:

- Ngươi nhìn kỹ một chút, hắn thật sự là một kẻ yếu sao?

- Có mạnh... có mạnh hơn được Hỗn Độn không?

Huyết nguyệt Hỗn Độn giận dữ mắng mỏ:

- Đừng cho rằng ta không nhìn ra hắn là hậu nhân huyết mạch Tử Kim! Như thế thì sao? Ta còn nhìn ra hắn là thể chất Tổ Cảnh? Như thế thì sao? Loại huyết mạch này, loại thể chất này, loài người vô tri chưa thấy bao giờ? Chúng ta có thể loại thiên tài nào chưa nhìn qua? Nhưng cũng may bị chia tách. Nếu không giờ ta lại giống với các ngươi. Thân là một Tiên Thiên thần khí, lại khúm núm đi làm nô lệ cho cái đám sinh linh thấp bé này!

- Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là Hỗn Độn, dưới Thương Khung, không có đồ vật gì che dầu được ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy được sinh linh, dù sao... ngươi cũng không phải Thần Giám! Thương Khung Thần Giám truyền đến thần niệm.

Huyết nguyệt Hỗn Độn cười lạnh: “Thì sao? Bản tôn không quan tâm! “

- Hắn, là Ngũ Hành Đạo Cơ.

Rốt cuộc Thương Khung Thần Giám cũng mở miệng.

- Ha ha ha ha, Ngũ Hành Đạo cơ thì sao... Hả? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái tên loài người yếu đuối không chịu nổi được một đòn... là cái gì?

Trong tiếng cười lạnh của huyết nguyệt Hỗn Độn, đột nhiên điên cuồng truy hỏi.

- Hắn là Ngũ Hành Đạo cơ! Thương Khung Thần Giám lập lại.

Sở Mặc vẫn đứng tại chỗ, liều mạng chống cự lại áp lực khó có thể tưởng tượng này, thể chất Tổ Cảnh của hắn... đã bắt đầu nứt nẻ dần dần.

Giờ hắn đang do dự, có nên lấy phân thân kia lấy ra không?

Đúng lúc này, áp lực bốn phương tám hướng chợt giảm nhẹ.

Sau đó, Sở Mặc thấy huyết nguyệt Hỗn Độn kia vèo một cái, bay đến trước mặt hắn.

Keng! Loáng một cái Thí Thiên ở trước mặt Sở Mặc.

Huyết nguyệt Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục tới gần Sở Mặc. Mà trực tiếp truyền ra một đạo thần niệm đến tinh thần của Sở Mặc.

- Ngươi... Là Ngũ Hành Đạo cơ?

- Liên quan đếch gì đến ngươi?

Sở Mặc lạnh lùng trả lời một câu.

- Ai chà, cá tính đấy nhỉ. Nhưng bản tôn không thích nhấtloại sinhlinh như ngươi! Chẳng có bản lĩnh gì, lại tỏ ra cá tính lắm! Sao Thượng Thiên lại sinh ra được loại sinh linh vừa vô dụng, gầy yếu, nhát gan, yếu đuối, ích kỷ, âm hiểm, ác độc... nhưng lại bày đặt cá tính nhỉ? Vì sao?

Sở Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn miếng bánh lớn trước mặt... Lúc này huyết nguyệt Hỗn Độn, giống như một cái bánh lớn vàng óng ánh tròn vành vạnh. Nhưng trên mình lại tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu.

Sở Mặc rất khó tưởng tượng, nhiều lời ác độc như vậy, lại có thể từ trong miệng của khí vật phun ra... ách, nó không có miệng, vọng từ trên người nó. Đây thực sự là vột khí vật?

Sở Mặc rất khó tưởng tượng, nếu ba viên huyết nguyệt Như Ý, Tị Họa, Nhập Địa mà thế này, hắn có thể coi chúng thành chí bảo hay không?

- Không nói gì sao? Sợ à?

Huyết nguyệt Hỗn Độn tiếp tục khiêu khích nói:

- Sinh linh yếu đuối vô năng! Sao Ngũ Hành Đạo cơ lại hiện trên người của ngươi?

Con ngươi Sở Mặc chợt hiện lên một ánh sáng lạnh, lạnh lùng hỏi:

- Thí Thiên, ngươi chém nát nó cho ta được không?

- Đừng...

Thương Khung Thần Giám ở bên kia, đột nhiên phát ra âm thanh hư vô mờ mịt.

Có lẽ đây là thanh âm đầu tiên Sở Mặc nghe rõ ràng. Thanh âm giống như ảo giống như thực, hư vô mờ mịt. Thậm chí sẽ cho người hoài nghi là thanh âm trong biển thần thức vang lại.

Nhưng đây rõ ràng... là thanh âm chân thực. Bởi vì trong địa cung, còn vọng lại tiếng vang của nó.

- Hỗn Độn rời khỏi chúng ta quá lâu, hơn nữa... nó hơi hỗn...

Thanh âm hư vô mờ mịt tiếp tục vang lên.

- Ngươi là ai?

Sở Mặc cau mày hỏi:

- Ngươi là Thương Khung Thần Giám sao?

- Không sai.

Thanh âm hư vô mờ mịt trở nên có chút trầm thấp:

- Đúng là ta.

- Các ngươi đều là đại thần khí cao cao tại thượng, là một trong mười đại bảo vật thiên giới trong truyền thuyết.

Huyết nguyệt Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng.

Sở Mặc không để ý đến. Nói tiếp:

- Những năm nay, nhờ có các ngươi, ta mới có thể thuận buồm xuôi gió đi cho hôm nay, và lúc đối địch, ta tuyệt đối không thấy lo lắng, là các ngươi... cho ta dũng khí!