- Ngươi còn muốn làm Phiêu Diêu Cung hộ pháp mà.

Sở Mặc cười nói.

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, tiểu tử ngươi ác độc quá!

Hỏa long không kìm nổi mắng một câu.

- Yên tâm đi. Ta sẽ cho ngươi một nơi có linh mạch chân chính, sau đó dùng linh mạch ngươi trấn áp trước, như thế nào?

Sở Mặc dụ dỗ nói:

- Đến lúc đó chờ bọn họ từ Linh giới phi thăng lên, ta sẽ cho bọn họ thành lập Phiêu Diêu Cung ở đây. Ngươi chỉ cần giúp ta thủ hộ bọn họ một thồi gian, chỉ cần ta rời khỏi Tiên giới. Ta nhất định sẽ mang theo ngươi! "

- Được rồi, cho dù ta không hứa, ngươi cũng sẽ làm như vậy, phải không?

Hỏa long có chút buồn bực lẩm bẩm một câu.

- Đúng vậy.

Sở Mặc vẻ mặt thản nhiên trả lời:

- Đây là điều kiện ta giải phong ấn cho ngươi, ngươi hứa rồi.

- Được rồi. Mau đi tìm một chỗ đi, biết sự lợi hại của tiểu tử ngươi rồi.

Hỏa long nói thầm:

- Nhưng mà hy vọng ngươi lần này tiến vào Phật môn, có thể học thêm một chút lòng từ bi của người ta thì học, đừng có suốt ngày nghĩ cách tính kế với những lão tiền bối này.

Sở Mặc không kìm nổi liếc mắt.

Kỳ thật giáo lí phật môn, Sở Mặc cũng đã xem qua một chút. Đều là khuyên người làm việc thiện không làm ác, chuyên tu Phật pháp các loại. Loại giáo lí này, chưa nói là tích cực như thế nào, nhưng nói tóm lại, cũng tương đối cũng là mặt tích cực đó.

Chẳng qua ở đây tu hành, giết chóc không thể tránh được. Giống Tiên giới Độc Cô Sơn những người như Vương Lương, quả thật là của quý hiếm có.

Nhưng ngay cả Vương Lương, loại chưa bao giờ làm qua chuyện xấu, gặp phải cơ hội thật sự cũng tránh không xảy ra tham niệm mãnh liệt, nảy sinh sát tâm.

Giới tu hành, chính là thế giới điển hình của cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh hơn, lời nói có trọng lượng.

Mà không có quyền lợi trói buộc, thường sẽ nảy sinh ra vô số điều hắc ám!

Cho nên tu sĩ tuy rằng đều nhận thức được nhân quả, nhưng ích lợi thời điểm đó, bọn họ thường là người không để ý nhân quá nhất.

Sau khi tu luyện tới Luyện Thần Kỳ, đã hoàn toàn là nghịch thiên hành sự, thiên cũng nghịch rồi... còn để ý nhiều đến nhân quả như vậy làm gì? Chỉ cần có thể cam đoan chính mình luôn luôn không ngừng tiến tới trên con đường tu luyện, như vậy, sẽ không sợ hãi nữa!

Như Huyết Ma Lão Tổ loại đó, hay ví dụ như Vương Trung ở vùng đất Tội Ác mà Sở Mặc gặp, bọn họ đều là coi trời bằng vung, nhưng không phải ai cũng tu luyện đến Đế chủ Siêu Việt sao, tiếp cận đến cảnh giới chuẩn chí tôn?

Ai cũng biết Huyết Ma Lão Tổ không phải là người tốt lành gì, thậm chí là ma đầu tội ác tày trời, nhưng lại có mấy người sẽ đứng ra ngăn cản hắn chứ?

Nói cho cùng... Còn không phải là bởi vì thực lực của Huyết Ma Lão Tổ quá hùng mạnh!

Sở Mặc mang theo chén hỏa long, đi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được chỗ hoang sơn dã lĩnh.

- Tiểu tử, ngươi an tâm cái gì? Phải để ta ở chỗ này? Ở nơi này … đại khái là chỗ kém nhất ở Tiên giới?

Hỏa long từ trong chén hỏa long đi ra, hóa thành một người trung niên, đầu tóc đỏ ai, cau mày nhìn cảnh tượng hoang vắng.

- Ngươi đã quên Linh giới Phiêu Diêu Cung rồi hả?

Sở Mặc hỏi.

- Ngươi nói là? Nơi này giống Linh giới Phiêu Diêu Cung? Sâu dưới lòng đất cất giấu linh mạch?

Hỏa long vẻ mặt không tin nhìn Sở Mặc, trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

- Đương nhiên.

Sở Mặc tùy tiện đánh vài pháp quyết ra, rất xa, ờ vài nơi, đột nhiên xuất hện một tinh khí nồng đậm bay lên trời cao. Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng mức độ nồng đậm của tinh khí thiên địa, đã khiến hỏa long vô cùng kinh ngạc rồi.

- Tiểu từ ngươi … thật sự là một yêu nghiệt mà.

Hỏa long vẻ mặt giật mình nhìn Sở Mặc:

- Ngươi rốt cuộc học những bản lĩnh này từ đâu? Sao ngươi cho ta cảm giá, những năng lực này … đều không phải là người bình thường nên học?

- Đúng thế, ta cũng không phải là người bình thường!

Sở Mặc cười ha hả.

Hỏa long bĩu môi, nhưng vẫn rất hài lòng nơi này.

Chỉ có điều Sở Mặc vừa mới ra một tay kia, đã thuyết phục được hắn, mắt hắn tinh khí vừa toát ra, trong trời đất đã xảy ra biến hóa cực lớn, trở nên cực kì thần thoại.

Tuy nhiên bởi vì thời gian vô cùng ngắn, chỉ có trong nháy mắt mà thôi, cho nên đại địa sơn xuyên này cũng không xảy ra biến hóa lớn, hoàn cảnh tổng thể của nơi đây, vẫn sẽ không bị người ngoài chú ý đến.

Sau đó, Sở Mặc đem hỏa long chén chôn sâu dưới mặt đất, thiết lập pháp trận thật mạnh, che đậy kín hoàn toàn nơi này. Chỉ đến sau khi có một ngày Diệu Nhất Nương bọn họ có thể phi thăng tiên, thì có thể ở đây thành lập môn phái rồi.

Từ biệt hỏa long, Sở Mặc lên đường một mình.

Vẫn là cách ăn mặc của đại công tử đại tộc Tiên giới, nhìn như du sơn ngoạn thủy, trên thực tế động tác nhanh chóng. Dọc theo cái đường cũ, tiếp tục đi về phía trước.

Ba ngày sau đó, bóng hình của Sở Mặc, xuất hiện trong một đại thành cổ xưa.

Tòa cổ thành vừa nhìn đã biết là đã trải qua vô tận của năm tháng, tòa thành to lớn kia nhìn qua đã có chút tàn phá, phía trên có dấu vết của đao gọt búa mài, hẳn là đã trải qua rất nhiều trận chiến tranh lưu lại ở đây.

Tuy nhiên trong thành thật ra rất phồn hoa, trên đường người đi đường đều rất an nhàn, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhõm, có vẻ vô cùng an nhàn.

Sở Mặc tìm một căn tửu quán, vừa mới tiến đi, liền gặp một người không ngờ tới.

Đệ tử Tiên giới Độc Cô Sơn, Vương Lương.

Sở Mặc sở dĩ có thể liếc mắt một cái nhận ra người này, một là lúc ấy hắn từ trong đó rời khỏi, đã từng ghi nhớ kĩ bóng dáng của người này, hai là bởi vì hơi thở của Vương Lương, cùng với hơi thở Nguyên Anh hóa thần của hắn lưu lại ở sơn động là giống y như đúc.

Tuy nhiên Vương Lương lại không biết Sở Mặc, thấy một công tử tuổi còn trẻ tuấn tú đi vào, Vương Lương chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không nhìn nữa, tiếp tục cúi đầu uống rượu, hai lông mày mang theo vẻ sầu khổ, dường như tâm sự nặng nề …

Sở Mặc sau khi ngồi xuống, đã gọi một bầu rượu, hai dĩa thức ăn, sau đó gióng tay lên nghe, nghe người trong tửu quán đàm luận.

- Hừ, nghe nói chưa? Gần nhất nam lĩnh bên kia, xuất hiện một tiên thú Đại Thừa Kỳ đỉnh cao, nghe nói tiên thú cả người đều là bảo vật, nhưng vô cùng hung mãnh, cho dù là tu sị Phi Thăng kỳ bình thường, cũng không làm gì được!

- Vậy là gì chứ, động quan bên kia đào ra được một di tích thượng cổ? Là di tích thượng cổ thật sự đó! Đáng tiếc bị người của U Minh Cổ Giáo chiếm rồi, không ai có thể vào được.