Sở Mặc nhìn Bình Bình cười:

- Nàng có thể tới được đây, mặc dù là vì gia tộc của nàng, nhưng trong lúc ta gặp nguy nan nhất, nàng có thể làm việc cho ta, trong lòng ta đều ghi nhớ.

- Nhưng... đó chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể...

Bình Bình nói tiếp.

Tần Thi túm lấy tay nàng:

- Muội là một thiên tài, đừng đánh giá thấp bản thân!

Đôi mắt Bình Bình ánh lên vẻ cảm kích, hiện giờ nàng hiểu rất rõ môn phái còn chưa tạo dựng này rốt cuộc có tiềm lực như thế nào, việc trở thành một trong mười vị đại tổ sư của môn phái chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời của Bình Bình.

Sở Mặc lại nhìn Phương Lan:

- Còn về con, bởi vì con là đệ tử thân truyền của ta! Nơi này, con là đại diện cho ta!

Khóe mắt Phương Lan chợt đỏ sọc lên, nàng hơi cúi đầu, trong lòng cảm kích vạn phần.

Đám nữ nhân ngây ngô nhìn Sở mặc, Thẩm Tinh Tuyết không kìm nổi liền hỏi:

- Vậy còn chàng?

- Đợi lúc nữa sẽ nói việc của ta.

Sở Mặc lắc đầu:

- Sau này, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung vĩnh viễn là hộ pháp danh dự của Phiêu Diêu Cung!

Hai vị đại tu sỹ đã vào nửa bước Luyện Thần sắp phi thăng Tiên Giới này mặc dù không có mặt nhưng bọn họ tuyệt đối không làm trái với nguyện vọng của Sở Mặc.

- Đại Công Kê là thần thú trấn giáo của Phiêu Diêu Cung!

Sở Mặc nói tiếp.

- Tiểu tử, Kê gia muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu Kê gia phải làm thần thú trấn giáo cho ngươi? Kê gia là gì chứ?

Đại Công Kê gào lên, giọng nói từ xa vọng lại, hắn bị dao động linh mạch nơi này dẫn dụ tới. Kết quả vừa tới nơi thì nghe thấy những lời này.

- Ngươi là gà.

Sở Mặc nói.

Đám nữ nhân đều phì cười, trong lòng xúc động. Giờ mà trước mặt Sở Mặc vẫn có thể làm càn như vậy, e là cũng chỉ còn mỗi Đại Công Kê tiền bối thôi.

- Ta là huyết mạch Phượng Hoàng!

Đại Công Kê nổi giận, sau đó vỗ mạnh hai cánh, từ trời cao lao xuống.

Hơn nửa năm qua, sau khi ăn không ít Tạo Hóa Ngư, lông trên người Đại Công Kê đã mọc ra không ít. Mặc dù vẫn hơi ngắn, xem ra có vẻ đáng thương, nhưng nói cho cùng cũng không cần phải cả ngày khoác trên mình chiếc chăn hoa đơn rêu rao khắp chợ.

- Ngươi có làm hay không?

Sở Mặc liếc xéo Đại Công Kê một cái, cười nhạt hỏi.

- Làm!

Đại Công Kê trả lời dứt khoát gãy gọn. Thậm chí nằm ngoài cả suy đoán của đám nữ nhân, nhưng sau khi nói xong, hắn liền trừng mắt nói với Sở Mặc:

- Nhưng Kê gia không phải vì nể mặt ngươi đâu, Kê gia là vì nể mặt mấy nữ nhân này mới gật đầu đấy.

- Đại Công Kê tiền bối là tốt nhất.

Diệu Nhất Nương khen ngợi.

- Phải, Đại Công Kê tiền bối là hiểu lòng người nhất.

Đổng Ngữ nói ngay sau đó.

- Đại Công Kê tiền bối là đẹp nhất!

- Đại Công Kê tiền bối xinh đẹp nhất!

- Đại Công Kê tiền bối nhất...

Đám nữ nhân mỗi người lần lượt khen ngợi Đại Công Kê một câu, khiến Đại Công Kê được khen nức nở tới mức trên trời khó tìm được mà dưới đất cũng hiếm có. Đại Công Kê hứng chí tới nỗi xém chút nữa chảy cả nước mũi rồi. Sau đó hắn đắc ý nhìn Sở Mặc.

- Được rồi, cho dù là nể mặt ai, ngươi đồng ý là được rồi.

Sở Mặc cười, sau đó nói:

- Hỏa Long tiền bối ở Linh Giới và Tiên Giới cũng đều là thần thú trấn giáo của Phiêu Diêu Cung!

Lúc này đám nữ nhân đều ngừng cười, ai nấy cũng nghiêm túc nhìn Sở Mặc. Hiện tại bọn họ dường như đã nghe ra, Sở Mặc hình như đang... giao phó lại!

Hơn nữa lần này Sở Mặc vô cùng nghiêm nghị, sắp xếp mọi việc rất thỏa đáng, trước nay chưa từng như vậy.

Trong lòng các nàng lúc này đều nảy sinh một điều mà trước nay chưa từng muốn đối diện: "Lần này... dường như thực sự sắp phải rời xa hắn rồi. "

Đều nói rằng con đường tu luyện rất cô đơn, nhưng đó là để nói thiên kiêu tuyệt thế!

Bởi vì đã quá quen thuộc, mặc dù các nàng biết Sở Mặc là một thiên tài rất giỏi, nhưng trước giờ chưa từng coi hắn là một thiên kiêu tuyệt đỉnh không thể với tới.

Nhưng giờ phút này, trong lòng các nàng cuối cùng đã ngộ ra một điều.

Hắn chính là một thiên kiêu tuyệt thế thực sự!

Sẽ có một ngày hắn bước vào con đường hoàn toàn khác với các nàng để đi tìm con đường của riêng hắn.

Đám nữ nhân có mặt đều là những người thông minh lanh lợi, cho nên giờ phút này trong lòng các nàng lần lượt đều có một cảm giác thương cảm mãnh liệt không muốn xa rời.

Sở Mặc nói tiếp:

- Hoa Tam Nương, Hạ Phong, Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương tứ vị tiền bối, vĩnh viễn là Phiêu Diêu Cung trưởng lão!

Sở Mặc nhìn các nữ nhân trước mặt, giống như là một vườn hoa đua sắc, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ. Bất kỳ một người thôi cũng đều có dung mạo tuyệt thế, hắn cười nói tiếp:

- Tương lai, Phiêu Diêu Cung sẽ không chỉ nhận nữ đệ tử, nam tử ưu tú cũng có thể nhận vào Phiêu Diêu Cung sơn môn. Nhưng có điều, Phiêu Diêu Cung lấy Linh Giới làm khởi điểm, tổ sư thật sự vĩnh viễn đều là mười người các nàng!

- Vậy... còn chàng thì sao?

Diệu Nhất Nương lần nữa lại hỏi câu hỏi vừa rồi của Thẩm Tinh Tuyết.

Sở Mặc lúc đầu trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám nữ nhân đang hồi hộp đợi câu trả lời, hắn mỉm cười:

- Ta? Ta vĩnh viễn là thần bảo hộ của Phiêu Diêu Cung.

- Á... Tiểu tử, ngươi thật quá đáng mà!

Đại Công Kê đứng bên nổi giận nhìn Sở Mặc:

- Dựa vào đâu ta và hỏa long là thần thú trấn giáo, còn ngươi lại là thần bảo hộ?

- Ngươi là người sao?

Sở Mặc nhìn Đại Công Kê.

- Kê gia đương nhiên không phải người, nhưng ngươi cũng không phải thần mà!

Đại Công Kê nguýt một cái.

- Sau này thì là rồi.

Sở Mặc hơi cười mỉm, sau đó nhìn mấy nữ nhân:

- Yên tâm, cho dù ta thật sự không thể tránh khỏi việc rời đi, nhưng các nàng... mãi mãi là những người thân nhất của ta!

Sở Mặc nói xong, hắn nhớ tới những người thân vẫn còn trong hạt châu đó, trong lòng thầm nghĩ: “Các người cũng vậy, đừng vội, ta sẽ mau chóng vào Tiên Giới, đưa các người vào phật môn nghe kinh!”

- Sắp rời đi sao?

Phương Lan có chút sợ hãi nhìn Sở Mặc, nếu có thể, nàng thật sự mãi mãi không muốn rời xa sư phụ. Cho dù hiện tại, nàng đã có khả năng tự tu luyện, nhưng nàng thật không muốn chia ly với sư phụ.

Nói là mọi người đều có thể phi thăng Tiên Giới, nhưng tới lúc đó, có thể tìm được tung tích của sư phụ hay không? Có thể đi theo bước chân của sư phụ hay không? Trong lòng Phương Lan có chút rầu rĩ.

Đám nữ nhân không ai không thấy nặng lòng.

Nhưng đây chính là giới tu hành!

Có gần nhau cả ngàn năm, rốt cuộc cũng có lúc phải chia ly.