Thăm dò vùng đất Tội Ác, Sở Mặc không có chút hứng thú nào, hắn thấy trên mặt đất bao la này toàn là vùng cằn cỗi tới cực hạn!

Hắn không thấy có bất kỳ tài nguyên nào lọt mắt mà tồn tại ở đây.

Sở Mặc gọi là có chút hứng thú với Địa phủ, nhưng hắn tự biết bản thân với cảnh giới hiện tại muốn vào địa phủ thăm dò, quả giống như là Lão Thọ Tinh ăn thạch tín, chê tuổi thọ quá dài!

Chưa nói tới việc hứn vừa bắt vô số trùng U Minh của người ta, mặc dù không biết người địa phủ có để bụng việc này hay không, nhưng tốt nhất vẫn tránh không tìm phiền phức làm gì.

Tiếp đó, Sở Mặc lấy ra một miếng vảy Thất sắc ngư, sau đó hắn dùng ngón tay rạch một đường, nhỏ một giọt máu lên trên.

Một con thuyền buồm màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Con thuyền buồm này giống như là sinh ra từ hư không vậy.

Đây là cách để rời khỏi nơi này, xem ra rất đơn giản, nhưng nếu không có cuốn nhật ký của Vương Trung, Sở Mặc vẫn không biết sẽ phải nghiên cứu mất bao nhiêu năm.

Sở Mặc nhảy cẫng lên, sau đó, một sức mạnh thần kỳ khiến cả người hắn bỗng chốc ngất ngây mơ màng, hai mắt nặng trĩu, không thể không khép lại.

Sở Mặc cố mở to hai mắt, nhìn rõ xem con thuyền rốt cuộc rời khỏi thế giới này bằng cách nào, nhưng điều đáng tiếc là, cuối cùng hắn cũng bất đắc dĩ phải nhắm hai mắt lại, ngủ say một giấc.

Đợi đến lúc Sở Mặc mở to hai mắt, hắn phát hiện hắn đã lại trở về biển nham thạch.

Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là biển nham thạch vô bờ bến, toả ra một nhiệt lượng kinh người.

Hắn bất giác nhìn xuống làn da của mình, giờ đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi, sau đó, toàn thân hắn trở nên vô cùng thoải mái!

Cảnh giới của hắn không ngờ đã bước vào Nguyên Anh Điên Phong rồi!

Sở Mặc không kìm nổi mà ngây người ra, có cảm giác lâng lâng như nằm mơ vậy. Hắn vội vàng dùng Thương Khung Thần Giám nhìn bên trong Thương Khung Thần Giám.

Một hồ U Minh rộng lớn, thậm chí cả vô số con trùng U Minh đang bơi trong hồ khiến Sở Mặc hiểu ra rằng tất cả những trải nghiệm trước đó đều chân thực tới mức không thể chân thực hơn được.

- Cảm giác trở lại thật tốt!

Sở Mặc nói xong, đứng lên giữa biển nham thạch, sau đó, từng bước bước khỏi đó, chân đạp Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thi triển Súc Địa Thành Thốn thần thông. Ngay sau đó, thân hình hắn xuất hiện tít trên trời cao.

Bầu trời trên cao vì sụp xuống mà hỗn loạn vô cùng, cả thế giới trong mắt Sở Mặc… đều vô cùng tan hoang!

Cả vùng Bắc Cực của Linh Giới đều rơi vào tay giặc rồi!

Tuy nói rằng do Huyết Ma lão tổ ra tay huỷ diệt Linh Giới trước, nhưng lại duy nhất cảm thấy day dứt trong lòng Sở Mặc.

Giữa không trung, vô vàn những dòng chảy sai dòng đánh lên người Sở Mặc, những dòng chảy này có uy lực vô cùng kinh khủng. Cho dù Sở Mặc có là Tổ Cảnh chi thể cũng phải vô cùng thận trọng. Cố sức tránh những dòng chảy cực lớn… giống như là dòng nước xiết từ năng lượng của dòng chảy sai dòng vậy.

Cả đoạn đường, Sở Mặc từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một biển nham thạch nóng chảy đang bốc lên ngùn ngụt.

Vì phải tránh bầu trời sụp xuống, tốc độ lao về phía trước của Sở Mặc rất chậm, nhưng hắn cũng đã mãn nguyện rồi. Bất kể thế nào, cuối cùng hắn là người còn sống, hơn nữa những vết thương trước kia cũng đã bình phục hẳn.

Thực lực lại tăng thêm lần nữa, điều này với Sở Mặc mà nói đã là kết quả không thể tốt hơn được.

Hiện giờ, hắn chỉ muốn mau chóng về lại Cẩm Tú Thành, gặp những người thân của hắn, sau đó… ngủ một giấc thật sâu, hắn thật sự quá mệt mỏi rồi.

……..

Lúc này tại Cẩm Tú Thành đã trở thành một bãi chiến trường.

Bốn cổng thành đóng chặt, bầu trời bao phủ bởi một luồng long uy cuồn cuộn, phủ thành chủ trở thành trung tâm, long uy toả ra bốn phương tám hướng để trấn thủ cả toà thành.

Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hai người đứng trên tường thành, dõi mắt trông xa thấy nghìn nghịt lều trại đen xì nằm trải khắp trên bình nguyên xa xăm, một luồng sát khí toả ra từ những lều trại đó. Ánh mắt hai người tỏ rõ vẻ đăm chiêu nặng nề.

Từ sau khi liên quân của Linh Giới bị bọn họ đánh lui lần thứ ba, đối phương đã án binh bất động mười mấy ngày rồi.

Nhưng ai biết được sự việc mãi chưa chấm dứt. Đối phương cũng không có bất kỳ dự tính bỏ cuộc nào. Xem ra bọn chúng đang tính kế tấn công lần thứ tư.

Đám người Diệu Nhất Nương đứng từ một nơi không xa cũng đang quan sát quân tình.

Mặc dù Đại Công Kê kêu bọn họ yên tâm tu luyện, không cần để ý tới việc này. Nhưng tình hình này, ai mà yên tâm tu luyện được chứ?

Lục Thiên Kỳ tâm trạng rối rắm đứng một mình ở bên kia. Nửa tháng trước, nàng cuối cùng cũng nhận được tin tức của tỷ tỷ. Tin này khiến Lục Thiên Kỳ vô cùng phẫn nộ, đồng thời cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Hoá ra sau khi Lục Thiên Duyệt trở về môn phái đã bị giam giữ lại.

Phải, là nhốt giam!

Linh Động Sơn không thu lại những bảo vật, tài nguyên trên người Lục Thiên Duyệt, bao gồm cả thứ có thể gửi tin đi được là truyền âm thạch.

Người truyền đi tin tức là một sư muội của Lục Thiên Duyệt, hai người có giao tình rất tốt, tình như tỷ muội. Sau khi Lục Thiên Duyệt bị bắt giam, sư muội đó cũng bị theo dõi chặt chẽ, lúc nào cũng có người giám sát. Nửa tháng trước, nàng không dễ gì mới nhân lúc người giám sát lơ là, lén truyền đi tin tức cho Lục gia của Cẩm Tú Thành.

Nói rằng sau khi Lục Thiên Duyệt trở về, nàng ta đã đề nghị được xuất sư, rời bỏ sư môn với chưởng môn Linh Động Sơn, người cũng là sư phụ của nàng tên Khinh Chu Tử.

Kết quả Khinh Chu Tử nói thế nào cũng không đồng ý, còn giận giữ mắng Lục Thiên Duyệt bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu. Sau đó sư đồ hai người cãi vã. Cuối cùng Lục Thiên Duyệt bị bắt giam, phong ấn tu vi, nhốt vào nhà lao của Linh Động Sơn, nói là muốn nàng ta hối lỗi và kiểm điểm lại sai lầm của bản thân.

Điều khiến Lục Thiên Kỳ có chút yên tâm đó là, mặc dù tỷ tỷ bị phong ấn thực lực và nhốt lại, nhưng không bị bất kỳ tổn hại nào. Sư muội của Lục Thiên Duyệt còn bào chữa cho Khinh Chu Tử, nói rằng con người chưởng môn tính tình cứng nhắc, nói thẳng ra là người có chút gàn dở ương ngạnh, nhưng không phải là người xấu, điều này khiến Lục gia tạm thời yên tâm. Đợi tới lúc chưởng môn hết giận, tự nhiên sẽ thả Lục Thiên Duyệt ra.

Lục Thiên Kỳ không nói việc này với bất kỳ ai, bởi vì ngoài Sở Mặc ra, nàng và những người khác trong phủ thành chủ cũng không có giao tình sâu đậm gì, hơn nữa việc này ngoại trừ Sở Mặc, nàng cũng thấy không ai có thể giúp được nàng.