Trong mắt thiếu niên xuất hiện vẻ xấu hổ:

- Con gái thì làm sao?

- Khụ khụ... không có gì.

Sở Mặc nhìn thiếu niên, hỏi lại:

- Đây là nơi nào vậy?

- Ta hỏi ngươi trước mà!

Thiếu niên... hẳn là thiếu nữ, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Mặc:

- Ngươi không phải là người ở đây?

Sở Mặc lắc đầu:

- Ta từ bên ngoài vào.

- Bên ngoài? Làm sao có thể?

Mặt cô gái rõ ràng xuất hiện vẻ giật mình, nhìn Sở Mặc:

- Ngươi... người này... thật là nói hươu nói vượn!

- Ta lừa ngươi làm gì? Đây là nơi nào vậy?

Sở Mặc nhìn thoáng qua thiếu nữ, tiếp tục truy vấn.

- Đây là vùng đất Tội Ác.

Thiếu nữ nhìn thoáng qua Sở mặc, sau đó đi tới một bên nhặt một tảng đá lên, ném vào trong nước sông tĩnh lặng.

Tảng đá bõm một tiếng, chìm xuống, giống với cành cây không hềnổi lên. Thiếu nữ nhìn Sở Mặc nói:

- Nhìn thấy không? Đây là sông U Minh, con sông chỉ xuất hiện ở Địa Phủ trong truyền thuyết.

Trên mặt Sở Mặc hơi giật mình, thất thanh nói:

- Đây là sông U Minh?

- Đúng vậy đó, ngươi không biết thật hả?

Thiếu nữ thử thăm dò Sở Mặc. Nàng ta không tin người này tới từ bên ngoài. Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn đóng kín, là vùng đất Tội Ác thật sự. Thậm chí có một lão nhân nói nơi này chính là vùng đất bên cạnh Địa Phủ trong truyền thuyết. Nơi thế này làm sao có thể có người đi từ bên ngoài vào chứ?

Nhưng xem ra người trước mặt dường như thật sự chưa quen thuộc nơi này. Nhìn thanh đao trên tay hắn cũng có thể cảm giác được, nếu hắn thật sự là người ở đây, thanh đao trên tay chỉ sợ sớm đã không còn, bị người ta đoạt mất rồi.

- Không thể tưởng được... đây là sông U Minh...

Sở Mặc hơi thất thần nhìn nước sông yên tĩnh màu đen, lẩm bẩm:

- Nói như vậy, trong này nhất định có U Minh Trùng hả?

Mặt của cô gái lập tức tỏ ra cảnh giác, ánh mắt chứa tia sợ hãi:

- U Minh Trùng? Ngươi muốn làm gì? Tìm loại ác ma đó làm gì?

- Ác ma?

Sở Mặc hơi nhíu mày nhìn thiếu nữ:

- Nó rất đáng sợ?

- Ta không biết ngươi từ đâu nghe được U Minh Trùng, nhưng hy vọng ngươi không nên nói 3 chữ này nữa. Nó tượng trưng cho cái chết! Một khi nó xuất hiện thì nghĩa là cái chết sắp giáng xuống.

Thiếu nữ nói với vẻ mặt thành thật.

- Đã biết! Sở Mặc gật đầu, cũng không có ý đồ phản bác. Lấy trạng thái bây giờ của hắn chỉ sợ thật sự không có cách nào đi bắt U Minh Trùng gì đó.

- Nước sông U Minh có chứa kịch độc, uống một ngụm chắc chắn phải chết. Hơn nữa, không có bất kỳ vật gì có thể nổi trên nước.

Thiếu nữ nghiêm túc nhìn Sở Mặc:

- Nếu ngươi không biết nó, vậy thì sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, cách con sông này xa một chút!

Thiếu nữ nói xong nhìn sâu Sở Mặc một cái:

- Được rồi, ta phải đi, người xa lạ, chúc ngươi may mắn! Thiếu nữ nói xong xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, động tác cũng đặc biệt linh hoạt. Chui vào trong bụi cỏ, rất nhanh dã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.

Sở Mặc một mình đứng đó, trên mặt mang vẻ mờ mịt. Hắn rất muốn gọi thiếu nữ lại để hiểu rõ tình huống nơi này thêm một chút. Nhưng đối phương hiển nhiên là có lòng cảnh giác rất mạnh với hắn, không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.

Trước đi xem cái đã.

Trong lòng Sở Mặc quyết định, dọc theo bờ sông bắt đầu đi tới phíadưới.

Vùng đất Tội Ác... Sông U Minh?

Đây rốt cuộc là nơi nào? Sở Mặc vừa nghĩ vừa đi từ từ.

Sau khi đi được hơn mười dặm tới một khúc ngoặt ở bờ sông, phía trước truyền tới tiếng nước ù ù.

Sở Mặc phóng mắt nhìn, lại thấy nhánh sông này có một chỗ vách núi rất lớn, tạo thành thác nước sâu vài nghìn trượng. Tiếng nước chính là truyền từ đó đến.

Nhưng khiến Sở Mặc cảm thấy khiếp sợ là phía trước cách đó không xa, bên cạnh thác nước, trên một tảng đá khá lớn không ngờ lại có một lão già người mặc áo tơi đầu đội nón tre, trong tay cầm một cái cần câu đang thả câu ở đó.

Thả câu ở sông U Minh? Có phải điên rồi hay không?

Trong lòng Sở Mặc cảm thấy vô cùng chấn động.

Lúc này, lão già đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Sở Mặc, từ rấtxa đã nhếch miệng cười với Sở Mặc:

- Nếu nhìn thấy thì là có duyên, tiểu hữu, lại đây ngồi chút đi?

*Tiểu hữu: anh bạn nhỏ.

Khuôn mặt lão già khá hiền lành, đôi mắt vô cùng bình thản. Quần áo mặc trên người tuy là không tốt mấy nhưng cũng không quá cũ nát.

Sở Mặc chú ý tới lúc lão già nhìn về phía hắn, mắt có quét qua Thí Thiên trong tay hắn một cái nhưng trên mặt lại không có gì kỳ lạ.

Trong lòng Sở Mặc ít nhiều có chút bất an nhưng vẫn đi qua, từ xa ôm quyền thi lễ với lão già:

- Vãn bối Lâm Bạch, xin chào tiền bối!

Lão già không quay đầu lại mà chỉ chỉ một bên tảng đá, ra hiệu Sở Mặc sang ngồi.

Sở Mặc nhìn thoáng qua khoảng cách kia, ước trừng cách lão già khoảng 3, 4 trượng. Ngẫm nghĩ một chút rồi đi qua ngồi xuống, sau đó cũng không nói gì nhìn lão già thả câu.

Ánh mắt lão già vô cùng chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm dưới chân thác nước. Dây câu của ông ta buông xuống giữa thác nước, không biết dài bao nhiêu. Cứ như vậy, Sở Mặc ngồi đó nhìn lão già thả câu, ước chừng nhìn hơn hai canh giờ.

Nơi này dường như không có ngày đêm sáng tối, từ đầu đến cuối, trên bầu trời luôn mờ mịt, độ sáng cũng không hề thay đổi.

Sở Mặc kiên nhẫn cũng đủ nhiều, nhưng vẫn hơi hoài nghi: một lão già thần bí như vậy, từ trong sông U Minh... có thể câu được cái gì chứ?

U Minh Trùng sao?

Đúng lúc này, cần câu trong tay lão già đột nhiên mạnh mẽ trầmxuống dưới. Lão già lập tức chấn động tinh thần, cúi đầu quát một tiếng.

- Lên!

Mạnh mẽ kéo cần câu trong tay.

Cái cần này không biết làm từ vật liệu gì, đột nhiên gấp khúc đoạn lớn, gần như hoàn toàn thu lại đây nhưng tính dẻo dai vô cùng tốt, không hề có dấu hiệu sắp gãy.

Trên mặt lão già xuất hiện vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói:

- Một con cá lớn! Tiểu tử ngươi có số mệnh thật tốt! Lão phu ở đâycâu cá đã ngàn năm... chưa từng câu được con cá nào lớn như này. Ngươi vừa đến thì có!

Lão già vừa nói vừa hưng phấn dùng sức cầm cần câu, gân xanh trên trán cũng nhảy cả lên, trong cổ họng còn phát ra tiếng hô:

- Tiên sư nhà nó chứ... con cá này thế nào lại lớn như vậy?

Đứng ở vị trí của Sở Mặc rất khó nhìn thấy động tĩnh phía dưới thác nước, nhưng nhìn độ cong của cần câu thì Sở Mặc vẫn không nhịn được nói:

- Tiền bối, lưỡi câu của ngài không phải là bị mắc chứ?