Sông này quả nhiên là kỳ lạ.

Sở Mặc rất muốn để Thương Khung Thần Giam nhìn con sông này, đáng tiếc bây giờ hắn một chút tinh thần lực cũng không thể lấy ra dùng, chỉ có thể cố hết sức kéo một đống thi thể sinh linh không biết tên vào trong con sông. Sau khi làm xong tất cả, Sở Mặc đổ mồ hôi đầy đầu, ngồi đó không ngừng thở hổn hển.

Tiếng chém giết bên kia càng ngày càng gần, khoảng cách với hắn dường như chỉ còn khoảng một dặm đường. Sở Mặc giãy dụa đứng lên, sau đó bắt đầu chui vào trong bụi cỏ.

Lúc này, Sở Mặc cũng nhìn thấy những sinh linh đang chém giết ở phía xa. Trong đó có một bên là cưỡi chiến mã rất lớn, lộ ra nửa người sau bụi cỏ. Một bên khác thì không nhìn thấy bóng dáng. Nhưng từ hành động của những kỵ sĩ này thì có thể thấy được một đối thủ khác là ẩn thân trong bụi cỏ. Bên có chiến mã dường như cũng không chiếm được nhiều ưu thế, không ngừng có người ngã quỵ xuống từ trên lưng ngựa, sau đó kêu lên thê lương thảm thiết.

Sở Mặc ẩn thân ở đó, căng thẳng nhìn chăm chú. Hắn phát hiện ra những người đó không ngờ lại giống hắn, toàn thân từ trên xuống dưới đều đen như mực.

Từ đôi bên đánh nhau, Sở Mặc có thể đoán được, cả 2 đội này đều là người thường. Cảm giác này giống như là được trở về làm người bình thường nơi Nhân giới vậy. Sở Mặc cau mày, lẳng lặng nhìn.

Lúc này, có một người trong đó ở trong bụi cỏ lao thẳng về phía Sở Mặc. Bây giờ mà muốn né tránh thì cũng không kịp rồi., chỉ có thể trơ mắt nhìn bụi cỏ không ngừng lay động hình thành một đường thẳng tắp hướng về phía mình.

Mặt Sở Mặc lập tức căng thẳng, híp mắt, tay nắm chặt Thí Thiên. Tuy là gần như không có chút khí lực nào nhưng hắn vẫn tuyệt đối nắm chắc có thể chém cho người đang tới một đao.

Lúc này, người xông tới dường như cũng cảm nhận được nguy hiểmở bên này, thân hình đang vọt nhanh hơi dừng lại một chút. Sau đó, hai bên thông qua khe hở giữa các bụi cỏ mà nhìn thấy nhau.

Đây là một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, toàn thân quần áo tả tơi, rách bươm, trên người còn có mấy vết thương, máu đỏ tươi nhuộm hồng cả quần áo đã rách nát, không ngừng chảy ra bên ngoài.

Những bộ phận cơ thể của y lộ ra ngoài cũng giống với Sở Mặc, đen xì như mực.

Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, trong nháy mắt nhìn thấy Sở Mặc thì vẻ mặt rõ ràng hơi khẩn trương. Nhưng tiếp theo, y lại đặt một ngóntay lên môi, ra hiệu cho Sở Mặc không được lên tiếng.

Hai người đối diện nhau, dần bình tĩnh lại.

Sở Mặc không thấy sát khí trong mắt thiếu niên, thiếu niên cũng cảm giác đối phương dần buông lỏng. Y bỗng nhiên nhếch miệng cười, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đồng thời còn ra hiệu cho Sở Mặc ngồi xổm xuống với y.

Lúc này, có mấy con chiến mã rất lớn từ bụi cỏ đi về phía bên này.

Đồng thời cũng có vài tiếng nói hùng hổ vang lên:

- Dân đen! Cả đám dân đen! Chết tiệt... nếu không phải tại nơi chết tiệt này thì một đao của ta.. có thể dễ dàng chém ngang hết cả đám!

- Đại nhân đừng nóng giận, đám dân đen kia cũng đã bị chúng ta đánh tan...

Một âm thanh khác vang lên, còn mang theo ý muốn lấy lòng.

Bốp!

Lúc này lại có tiếng một cái tát thanh thúy vang lên.

- Mẹ nó... đám dân đen kia? Nói cứ như là ngươi không phải từ đámngười kia mà ra vậy!

Thanh âm lấy lòng tràn đầy ủy khuất:

- Đại nhân... lúc đó ngài không phải à?

Bốp!

- Còn dám mạnh miệng?

Sau đó lại thêm một trận hùng hổ nữa, đi thêm vài bước sang bên này, bỗng nhiên nói:

- Thôi đi, cách sông U Minh càng gần bố mày lại càng không yêntâm, vẫn nên cách đây xa chút đi!

- Đại nhân cao minh!

Thanh âm lấy lòng kia lại vang lên, chỉ nghe giọng nói thì không thể tưởng được gã vừa mới bị người này vả cho 2 cái.

- Cao minh cái rắm! Ngươi trừ công phu vuốt mông ngựa(nịnh nọt) ra thì còn có thể làm gì nữa hả?

Người cưỡi ngựa hùng hùng hổ hổ đi xa.

Lúc này, Sở Mặc mới chậm rãi đứng lên nhìn bóng lưng người đó. Người nọ ngồi trên lưng ngựa, dáng người cực kỳ cao lớn, hai cánh tay thật dài. Thật ra, ngồi trên lưng ngựa mà muốn tát người khác cũng là một chuyện khá khó khăn. Sở Mặc cũng bởi vì nghĩ tới chuyện này mới không nhịn được đứng lên nhìn.

Thiếu niên ngồi bên cạnh bị hành động của Sở Mặc làm sợ đến hồn bay phách lạc, liều mạng ra hiệu bảo Sở Mặc ngồi xuống.

Sở Mặc lúc này mới híp mắt chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này, nam tử cao lớn ngồi trên lưng ngựa hình như cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhưng mà đập vào mắt ngoại trừ bụi cỏ cao hơn người ra thì gã không thấy gì nữa, không nhịn được mắng:

- Con sông đáng ghét này! Mỗi lần tới đây đều tâm thần không yên được!

Sau đó, hai tên kỵ sĩ lại hội hợp lại cùng với những kỵ sĩ khác, đi qua đi lại trên thảo nguyên tìm xem còn ai khác không.

Chiến đấu ở nơi xa vẫn đang tiếp tục. Kỵ binh chiếm ưu thế nhưng cũng có thương vong không nhỏ. Thanh âm tên thủ lĩnh kia tức giận mắng không ngừng truyền tới, nhưng không còn ai đi tới gần con sông nữa. Cho đến lúc này, thiếu niên mới cẩn thận đứng lên, sau đó vẫy tay với Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn thoáng qua thiếu niên, không tiếng động đứng lên, mang theo Thí Thiên chậm rãi đi qua.

Thiếu niên liếc đao trong tay Sở Mặc, khóe miệng co quắp, sâu trong con ngươi xuất hiện chút sợ hãi. Tuy là không biết đây là thanh đao gì nhưng chỉ cần liếc mắt đã biết đây là một thanh đao tốt.

Vũ khí tốt, ở nơi này quả thực tồn tại như thần khí vậy. Vô số người vì vũ khí tốt mà phải chết. Người trước mắt rốt cuộc có lai lịch gì? Lại dám mang một bảo đao như vậy đi khắp nơi như thế? Tý nữa nhất định phải nhắc nhở hắn một câu mới được. Thiếu niên dẫn theo Sở Mặc, đi dọc theo bờ sông không ngừng đi vào chỗ sâu hơn. Y không nói chuyện, Sở Mặc cũng không hỏi.

Cứ như vậy, hai người đi một hơi hơn mười dặm đường. Sở Mặc cảm giác thân mình nóng lên, trên trán cũng đầy mồ hôi, trong lòng không nhịn được cười khổ. Hơn mười dặm đường... nếu là bình thường còn chưa đủ thời gian hắn nháy mắt. Thi triển Súc Địa Thành Thốn thì... hơn mấy trăm nghìn dặm đường cũng chỉ là thời gian trong một nháy mắt.

Phù! Thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía xa một cái, rốt cục thở phào, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Sở Mặc, sau đó mở miệng nói:

- Ngươi là ai? Tại sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?

Thanh âm trong trẻo, như là hạt châu rơi vào khay ngọc, vô cùng êm tai.

Người này mới mở miệng đã làm Sở Mặc hoảng sợ, đầu xám xịt nhìn thiếu niên áo quần rách nát, khóe miệng giật giật:

- Ngươi là con gái?