Tuy rằng nhà giàu, nhưng Sơn Trà chưa bao giờ là loại người tiêu tiền lung tung, đặc biệt là trong loại tình huống hiện tại này, không nên tiêu tiền, ngay cả một đồng cô cũng sẽ không tiêu. Chiếc váy này quả thật cô mặc mặc vào rất đẹp, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc cô chính là loại người mặc cho người ta xâu xé coi tiền như cỏ rác, chị gái này cứ một câu là hàng nhập từ trong thành vào còn không ngừng nói chất liệu tốt nhất với mình, thật sự nghĩ rằng cô không biết sao? Với mặt hàng như thế này, giá tối đa không vượt qua tám đồng, cô cho cô ấy mười đồng đã được lắm rồi. Huống hồ váy này xác thật rất kén chọn người, nhìn bộ dạng này của chị gái bán hàng xem ra đã để chiếc váy này ở trong tiệm không biết bao lâu rồi mới gặp phải cô, tuyệt đối không phải là quần áo mới gì như trong miệng của cô ấy. Nếu không phải cô mặc vào rất được, lại thêm Tạ Tri Viễn thích, cô mới sẽ không bỏ ra mười đồng để mua một món hàng ế, còn nghĩ muốn lên giá hai mươi đồng với cô sao? Không có khả năng đó. Sơn Trà nói xong thì lôi kéo Tạ Tri Viễn muốn rời đi, lúc mới đầu chị gái cũng không có quan tâm, cô ấy nghĩ rằng Sơn Trà nhất định sẽ luyến tiếc, kết quả nhìn thấy hai người đã đi ra cửa, nếu như cô ấy không gọi lại thì họ thật sự muốn bỏ đi rồi, lúc này cô ấy mới trở nên luống cuống. “Trở lại đây đi, trở lại đây đi, mười đồng thì mười đồng, bán cho các người. ” Quả thật chiếc váy này cô ấy đã treo ở trong tiệm một khoảng thời gian rất lâu rồi, trấn trên người có tiền cũng không nhiều lắm, người chịu bỏ ra mười đồng để mua chiếc váy mà mặc hằng ngày còn bất tiện như thế này thì lại càng luyến tiếc tiền. Nếu như lần này vẫn không bán được ra ngoài, vậy nếu lần sau còn muốn gặp phải người thích hợp cũng không biết còn có thể chờ đến khi nào nữa đây, nếu như bán không được, như vậy không phải nó sẽ nằm lại ở trong tay cô ấy luôn sao? Tốt xấu gì thì nó cũng là món cô ấy bỏ ra bảy tám đồng mua về từ trong thành. Mười đồng thì mười đồng vậy, có tiền còn hơn cứ để mãi ở trong tay cô ấy. “Chị ở chỗ này buôn bán cũng một thời gian dài mà vẫn chưa nhìn thấy cô gái nào trả giá như em cả, chị cũng nói thật với hai người, chị mua nó với giá tám đồng, nếu như mà em lại trả giá thấp hơn một chút thì chị cũng thật sự không thể bán. ” Chị gái nhịn không được mà lẩm bẩm nói. Tuy rằng cô ấy muốn hố tiền như không hố thành, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, dù sao bán đồ, ai cũng tùy theo khả năng của mình, đáng trách là cô gái mình gặp này quá lợi hại, làm sao mà vừa ra giá đã vừa vặn như vậy, nhiều hơn một chút cũng không muốn cho cô ấy. Tạ Tri Viễn có chút kinh ngạc nhìn Sơn Trà, anh không nghĩ tới cô có thể đem hai mươi đồng trả giá thành mười đồng, vậy mà chị gái này lại còn bán cho bọn họ. “Đừng thấy chị ấy cường điệu nó như vậy, loại vải dệt này trên thực tế không đáng giá nhiều tiền như vậy đâu. ” Sơn Trà nhỏ giọng giải thích với Tạ Tri Viễn. Cô ấy vừa mở miệng đã thấy Tạ Tri Viễn muốn mua nên cho rằng bọn họ cũng không hiểu gì mới há mồm đòi như thế. Lúc này Tạ Tri Viễn mới biết vì sao mà Sơn Trà chỉ cho cô ấy mười đồng không nhiều cũng không ít, hoá ra là do cô đã sớm biết giá của loại vải dệt quần áo này. Anh nhìn Sơn Trà, đột nhiên cảm thấy Sơn Trà chẳng những thông minh còn có bản lĩnh, hơn nữa cô còn hiểu biết rất nhiều, điều này khiến anh cảm thấy khẩn trương, phải kiếm tiền thật tốt mới không bị Sơn Trà bỏ lại ở phía sau. Chị gái nhận lấy tiền, đang muốn đem quần áo đưa cho Sơn Trà, đôi mắt loé lên vừa nghĩ ra một ý. “Cô gái à, váy này em xme em mặc lên đẹp như thế, vậy cũng đừng lãng phí mà hãy mặc nó vào, đổi quần áo cũ thành nó đi, mặc đồ mới vào tốt hơn nhiều, chàng trai trẻ à cậu thấy có phải hay không?” Cô ấy vừa chớp mắt, Sơn Trà cũng đã biết cô ấy đang nghĩ cái gì. Đây là muốn lấy cô làm người mẫu, đi ra ngoài tuyên truyền miễn phí giúp cô ấy đây mà. Tuy rằng váy chỉ có một cái, nhưng trong tiệm có quần áo khác, chỉ cần người khác thấy cô mặc đẹp, thì họ sẽ nghĩ ngay đến cửa hàng này và đến xem có món nào phù hợp với họ hay không, và điều này sẽ giúp chị bán quần này đạt được mục đích rồi hay sao? Sơn Trà chớp chớp mắt: “Chị gái có phải chị muốn muốn em làm người mẫu miễn phí cho chị đúng không, cũng không phải là không được, vậy chỉ cần chị cho em chút lợi ích đi là được. ” Chị gái bán quần áo cũng không nghĩ tới một chút suy nghĩ này của mình lại bị Sơn Trà nhìn thấu dễ như trở bàn tay đã bị, tức khắc cảm thấy thật khổ. “Chị nói em, cô bé này, sao em lại có thể thông minh như thế, chuyện gì cũng không thể gạt được đôi mắt của em, bộ váy này chị cũng không kiếm được của em bao nhiêu tiền, thôi thì như vậy đi, nếu như em chịu thay, chị sẽ đưa cho em một đôi vớ, em xem như thế nào?” Sơn Trà gõ gõ cái bàn: “Em không cần, chị cứ đưa cho đối tượng của em một đôi đi. ” Tạ Tri Viễn làm việc nhiều, so với cô cần tốn giày vớ nhiều hơn, vốn dĩ cô còn đang có dự định sẽ mua cho anh một đôi, nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi. Chị gái cũng chỉ đành cắn răng một cái: “Được rồi, ai nha, chị vẫn chưa từng thấy qua cô gái nhỏ nào thông minh như em thế này đấy!” Sơn Trà cười cong đôi mắt, chị gái này khen cô thật tình. Tạ Tri Viễn hoàn toàn bội phục sự thông minh này của Sơn Trà. Trong lòng trừ bỏ việc thích và si mê Sơn Trà ra thì hiện giờ nó đã nhiều đế mức ở một tầng sùng bái nói không rõ, sùng bái cô vợ này của anh thông minh và hiểu biết nhiều hơn cả anh. Có một cô vợ như thế này nếu như anh không cố gắng nỗ lực vậy thì làm sao mà có thể xứng đôi với cô đây chứ? Hai người từ trong tiệm đi ra đã lập tức khiến cho người xung quanh chú ý đến, không có ý gì khác, chủ yếu là do Sơn Trà quá xinh đẹp, lại thêm chiếc váy kia, chỉ cần là người đi ngang qua, bất luận là nam nữ đều quay đầu lại nhìn một chút. Tạ Tri Viễn lần đầu tiên trải qua cảm giác ghen tuông, chỉ cần ánh mắt của ai đó ở trên người Sơn Trà dừng lại trong chốc lát, anh đã cảm thấy như có một ngọn lửa đốt trong lồng ngực. Anh đứng ở bên cạnh Sơn Trà lạnh mặt, giống như một con sói con dùng ánh mắt doạ những người đàn ông không có ý tốt đang dùng ánh mắt đánh giá Sơn Trà phải vội quay đầu đi. Đoá hoa tươi này tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại đang được canh giữ ở trước mặt một con sói nha, nếu như cứ nhìn nhiều hơn một chút rất có thể con sói này sẽ nhào tới cắn bọn họ mất. Không đáng, không đáng. Sơn Trà lại không hề nhận thấy điều đó, mặc kệ là từ trước hay vẫn là hiện tại bị người khác nhìn như thế cô cũng đều đã thấy nhiều, người ta đi đường của người ta, cô đi đường của cô, có quan hệ gì với cô sao? Huống hồ bên người còn có Tạ Tri Viễn nên cô cảm thấy rất yên tâm. Đúng như dự đoán của Sơn Trà, bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng đã có vài người phụ nữ sau khi nhìn thấy váy Sơn Trà mặc trên người đã vào cửa hàng bán quần áo mà Sơn Trà đã mua kia, chị gái bán quần áo nước miếng bay tứ tung, nhanh chân lấy ra vài bộ váy tới đưa cho mọi người thử. Chị gái bán quần áo vừa bận rộn vừa nghĩ ở trong lòng: Nhìn dáng vẻ này bỏ ra một đôi vớ cũng thật có giá trị, không được, nếu như lần tới mình vào thành lấy quần áo, nhất phải chọn hai bộ thật xinh đẹp, nếu như có thể gặp lại được cô gái xinh đẹp vậy sẽ dùng lại cách ngày hôm nay, nhất định sẽ có thể kinh doanh tốt hơn rất nhiều. Cô ấy nhờ phúc của Sơn Trà, cô ấy lần đầu tiên được trải nghiệm sự ngọt ngào đến từ việc có một người mẫu, một vài ý tưởng ở trong lòng cô ấy dần dần nảy mầm và bắt đầu lớn lên. Mà bên kia, Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn đã lên xe đạp đem theo đồ ở trong bao lớn bao nhỏ mà bọn họ đã mua được trở về thôn.