Tiếng vỗ tay vang thật lâu không dứt!

Thời khắc này, các nữ nhân sẽ không tiếc lời tán thưởng Hàn Nghệ. 'Người bạn của chị em phụ nữ' quả nhiên danh bất hư truyền.

Là người trong Thiên Môn, diễn thuyết là một môn học vấn cần thiết. Bởi bọn họ thường phải dựa vào tài ăn nói, để đả động đối phương.

Hàn Nghệ quá hiểu suy nghĩ trong lòng những nữ nhân này. Bởi vì ở Đường triều, thứ nhất là lễ pháp phong kiến còn chưa hoàn thiện, con người còn có khát vọng tự do. Đặc biệt là quý tộc, bởi vì bọn họ và quân chủ từng có địa vị ngang nhau. Cho nên tư tưởng của bọn họ tương đối cởi mở. Thứ hai, là vì văn hóa nước ngoài có xung đột rất lớn với lễ pháp Nho giáo. Tuy không lay động được địa vị Nho giáo. Nhưng với thời gian tranh đấu dài như vậy, cũng tạo ra một Đường triều cởi mở hơn.

Sự xung đột và giao lưu văn hóa, đem tới sự tiến bộ nhất định.

Ở Đường triều, rất nhiều phụ nữ quý tộc đều thích mặc nam trang đi ra ngoài. Đây chính là một loại thách thức với lễ pháp Nho giáo. Phụ nữ quý tộc Đường triều có một trái tim tự do, khả năng tiếp nhận sự việc mới rất nhanh. Nhưng điều này gần như rất ít thấy ở các triều đại Tống Minh Nguyên Thanh.

Vì sao học giả của các triều đại Tống Minh Nguyên Thanh, đều không ngừng đả kích Đường triều, khinh thường Đường triều, bởi vì Đường triều có rất nhiều hành vi trái ngược với lễ pháp. Tuy bên trong có ẩn chứa rất nhiều chuyện dơ bẩn, tỷ như loạn luân. Nhưng kỳ thực hoàng thất của mỗi triều đại, đều xuất hiện loại hiện tượng này, chỉ là Đường triều nổi bật hơn. Nhưng rất nhiều bình luận trong đó đều chứa chủ nghĩa văn hóa.

Đồng dạng, vì sao trên sử sách có rất nhiều ghi chép bôi nhọ Võ Tắc Thiên. Tuy Võ Tắc Thiên có rất nhiều hành động làm cho người ta phỉ nhổ. Nhưng nguyên nhân chủ yếu, là vì rất ít người lấy một thái độ công chính đi bình luận Võ Tắc Thiên. Không phải vì Võ Tắc Thiên lòng lang dạ sói, tự tay giết chết con trai của mình. Mà là vì Võ Tắc Thiên là một nữ nhân xưng đế. Cái này là trái với truyền thống Nho giáo. Nếu ta mà ủng hộ ngươi thì còn có thể sẽ xuất hiện một Võ Tắc Thiên tiếp theo. Như vậy thì không thể tuyên truyền tư tưởng 'Phụ nữ không tài, chính là đức' được nữa. Để ngăn chặn loại hiện tượng này, thì nhất định phải đắp nặn hình tượng Võ Tắc Thiên thành một ác ma. Đây là điều chính trị cần, cho dù Võ Tắc Thiên là một nữ nhân hoàn mỹ vô khuyết, nhưng chỉ cần bà ta xưng đế, thì sách sử sẽ bôi đen bà ta.

Sử sách đều là do người viết. Chỉ cần là do người viết, thì nhất định sẽ có sắc thái chủ quan, đây là điều không thể tránh. Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân phát sinh, bởi vì nếu đã tồn tại thì phải có tính hợp lý nhất định. Mà chuyện Trần Thạc Chân và Võ Tắc Thiên lần lượt xưng đế, theo một khía cạnh nhất định, cũng nói lên khát vọng của phụ nữ Đường triều đã đạt tới đỉnh điểm. Phụ nữ thời kỳ này đả kích lễ pháp rất mãnh liệt, chưa xét loại hiện tượng này là tốt hay xấu. Bởi vì bất cứ chuyện gì đều có hai mặt tốt và xấu cả. Nhưng đó là một bộ phận không thể xóa bỏ trên con đường tiến bộ của văn minh loài người.

Chính vì có loại bối cảnh văn hóa này, nên những lời của Hàn Nghệ rất được lòng mọi người. Bởi vì lời của hắn hợp với tư tưởng của đám phụ nữ quý tộc kia.

Sau khi nói xong, Hàn Nghệ liền xuống đài, giao hết còn lại cho Lưu Nga. Thậm chí hắn còn không thèm tiếp xúc thêm với bất kỳ nữ nhân nào, mà trực tiếp bước tới hậu viện. Hắn làm vậy thật ra chỉ là vì muốn bảo trì hào quang thần thánh của bản thân trong lòng đám nữ nhân kia lâu một chút.

"Phù..."

Hàn Nghệ ngồi trên ghế đá ở hậu viện, uống liên tục ba chén rượu, mới thở dài một cái. Bởi vì rượu có thể làm cho người ta thả lỏng. Ít nhất nó là thứ nhanh nhất, thuận tiện nhất.

"Người bạn của chị em phụ nữ"

Chợt nghe phía sau có giọng nói mang theo chút bỡn cợt vang lên.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Phi Tuyết và Nguyên Mẫu Đơn đi tới, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Dương cô nương, Mẫu Đơn nương tử."

Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, mỉm cười nói: "Hàn Nghệ, sao ta chưa bao giờ nghe nói ngươi có biệt hiệu này?"

Hàn Nghệ ha hả nói: "Cái này thì phải cảm ơn Dương cô nương rồi."

Dương Phi Tuyết sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cái này có liên quan gì tới ta?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là vì có Dương cô nương, ta mới biết được thì ra ta thích hợp làm bạn với phụ nữ hơn."

Dương Phi Tuyết xì nói: "Nói hươu nói vượn, ta chưa phải phụ nữ."

"Hiểu lầm! Đây tuyệt đối là một hiểu lầm!"

Hàn Nghệ nghiêm trang giải thích nói: "Phụ nữ chẳng qua chỉ là một từ chung, nói về tất cả nữ giới. Chỉ có điều khi chúng ta nhắc tới nữ giới, nếu như gọi là phụ nữ, tức là đại biểu cho người lao động trưởng thành, là phẩm chất tốt. Nếu như gọi là thiếu nữ, đó mới là đại biểu cho đồ hạ lưu, là mấy tên dại gái. So sánh giữa hai từ đó, ta liền chọn cái thứ nhất."

Cái này mà không giải thích cho rõ, mọi người thể nào cũng cho rằng hắn là một nhân sĩ có khẩu vị nặng.

Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng không thể phủ nhận, cũng khá có lý, hừ nói: "Càng nói càng thái quá."

Dương Phi Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Đây tính là thái quá sao? Đây chính là lời nói thật! Hàn nghệ chớp mắt khinh bỉ, cũng không giải thích thêm. Loại chuyện này mỗi người một ý, duỗi tay ra, nói: "Mời hai vị ngồi."

Ba người ngồi xuống.

Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao lúc nãy không nhìn thấy hai người lên sân khấu?"

Dương Phi Tuyết nói: "Người nhiều như vậy, ta cũng không muốn tranh lên. Ta muốn dùng thử máy dệt đó, lẽ nào ngươi không cho ta thử?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là có, Dương cô nương thật là thông minh."

Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười nói: "Có điều ta thấy đám nữ nhân đó cũng không phải là lên dùng thử máy dệt."

Dương Phi Tuyết cười khúc khích: "Cũng đúng."

Nói rồi, nàng nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, thật không thể ngờ là ngươi lại được phụ nữ yêu thích như vậy đó."

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Không phải chứ, ta cảm thấy ta vẫn luôn như thế mà. Bằng không Dương cô nương đã không làm bằng hữu với ta."

Dương Phi Tuyết sẵng giọng: "Ngươi đừng có cái gì cũng kéo ta vào được không?"

Hàn Nghệ nói: "Đấy là sự thật, ta đẹp trai như vậy mà."

"Không biết xấu hổ."

Nguyên Mẫu Đơn không chút lưu tình cắt lời Hàn Nghệ.

"Ài"

Ngay lúc Hàn Nghệ chuẩn bị phản bác, thì Dương Phi Tuyết lại nói: "Ngươi cũng không tính là đẹp trai." Trong giọng nói mang chút tiếc nuối.

Nàng nói hết sức nghiêm túc, nghiêm túc tới mức mà đến dũng khí phản bác Hàn Nghệ cũng không có, một tay che mặt, không nói gì nữa.

Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ tựa hồ giận thật, vội nói: "Bất quá ngươi vẫn là người tốt, lại còn hết sức thông minh. À, còn ăn nói khéo léo, nói chuyện cũng rất thú vị. Ta cho rằng, đàn ông vẫn là nên lấy năng lực làm trọng."

Hàn Nghệ xoay đầu lại, nói: "Vậy diện mạo thì sao?"

"!"

Dương Phi Tuyết nhỏ giọng nói: "Thê tử của ngươi đẹp như thiên tiên."

Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Sao có thể?"

Hàn Nghệ không thể nhịn được nữa, nói: "Mắc gì không thể?"

Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Đây là thật đó, thê tử của Hàn Nghệ rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả muội, giống như Mẫu Đơn tỷ vậy."

Đây chính là lời nói thật, ngay cả Dương Phi Tuyết khi lần đầu tiên nhìn thấy chân diện mục của Tiêu Vân cũng không khỏi giật mình. Nói thật, nếu chỉ đơn thuần luận khuôn mặt, thì còn phải hơn Nguyên Mẫu Đơn một bậc. Chỉ có điều chiều cao của Nguyên Mẫu Đơn bù đắp lại sự chênh lệch nhỏ này.

Hàn Nghệ hừ nói: "Đừng! Ngàn vạn đừng nói như vậy, thê tử ta không nhận nổi đâu."

Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ một lúc, khẽ thở dài, dường như cảm thấy tiếc hận cho thê tử của Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô đây là ý gì"

Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Không có ý gì cả."

Ra vẻ gì chứ, chỉ là ta không muốn tán cô, ta mà muốn tán cô, thì dưới tình huống không có Nguyên Liệt Hổ, cô căn bản là không thoát được. Hàn Nghệ hừ một tiếng. Hảo nam không đấu với nữ nhân.

Dương Phi Tuyết thấy không khí có chút xấu hổ, vội chuyển chủ đề, nói: "Hàn Nghệ, lúc nãy ca khúc các người hát trong kịch nói, thật sự do ngươi sáng tác sao?"

Hàn Nghệ nói: "Do ai sáng tác không quan trọng, quan trọng là, các người có thích nghe không?"

Dương Phi Tuyết gật đầu cười nói: "Ta cảm thấy không tồi, đặc biệt là câu: Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới chung chăn gối. Đúng là viết quá hay."

Hàn Nghệ cười khiêm tốn, nói: "Cho nên mới nói, hết thảy phải thuận theo tự nhiên, không cần phải cố đuổi theo thứ gì. Như vậy chỉ có thể nhận được điều hoàn toàn ngược lại."

Dương Phi Tuyết làm sao không biết hắn đang ám chỉ cái gì, không khỏi lườm hắn một cái.

Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nhủ, người này tuy không tính là tuấn tú lịch sự, nhưng nếu dùng từ quỷ tài để miêu tả thì cũng không kém là bao.

Dương Phi Tuyết lại nói: "Còn những lời ngươi nói lúc nãy nữa, mấy câu đó cũng rất hay nha. Không biết tại sao lúc ấy ta nghe xong không kiềm chế được mà trở nên rất xúc động."

Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: "Nhưng cũng có khả năng vì vậy mà dẫn tới phiền toái."

Hàn Nghệ cười nói: "Lúc đầu kịch nói của ta mới lên diễn, cũng có người nói với ta như vậy. Mẫu Đơn nương tử sẽ không tới gây phiền toái cho ta đó chứ?"

Nguyên Mẫu Đơn hết sức thẳng thắn nói: "Ta hiển nhiên là không. Mặc kệ thế nào, những lời đó của ngươi là nói vì nữ nhân bọn ta. Nguyên Mẫu Đơn này trước giờ ân oán phân minh. Trong chuyện này, ta luôn đứng về phía ngươi."

Hàn Nghệ hơi kinh ngạc: "Thiệt hay giả vậy?"

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: "Ta vốn cho rằng lúc đầu ngươi chỉ biết qua loa lừa gạt ta. Lại không ngờ tới ngươi không chỉ làm được, mà lại còn làm hoàn mỹ như vậy. Ngược lại đúng là ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Đâu có, ta thì tính cái gì mà quân tử chứ."

Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: "Điều này cũng đúng."

"Ặc"

Hàn Nghệ buồn bực, ta đây là khiêm tốn đấy, hiểu không? Quân tử là cái chim gì, lão tử là kẻ lừa đảo, chuyên đi lừa quân tử đấy.

Dương Phi Tuyết cười nói: "Ta cũng đứng ở phía ngươi."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Vậy là được rồi, có sự ủng hộ của các ngươi, có khó hơn nữa, ta cũng sẽ làm tiếp."

Ba người lại nói thêm một lúc. Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên nhìn sắc trời, rồi quay qua Dương Phi Tuyết nói: "Phi Tuyết, chúng ta phải về rồi."

"A, phải về sao?"

Dương Phi Tuyết đã lâu không có ra ngoài, nhất thời không muốn rời đi.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Trời không còn sớm, hơn nữa, đã có 'Ngày phụ nữ' rồi, muội còn sợ không có cơ hội tới sao?"

"Cũng đúng."

Dương Phi Tuyết cười, nói: "Hàn Nghệ, chúng ta cáo từ rồi."

"Chờ một lát đã."

Hàn Nghệ vội vàng chạy vào phòng, một lát sau, hắn để hai tay sau lưng đi ra, sau đó đưa một tay tới trước mặt Dương Phi Tuyết, chỉ thấy trên tay hắn có một hộp gỗ, thần thần bí bí nói: "Tặng cho cô."

Dương Phi Tuyết hai mắt sáng ngời, nói: "Là thỏ khuê mật phải không?"

Hàn Nghệ buồn bực thở dài, nói: "Dương cô nương, cô lại làm ta hiểu thêm một đạo lý."

Dương Phi Tuyết nói: "Đạo lý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Vì sao phụ nữ thông minh hay thích than phiền bản thân thiếu những niềm vui bất ngờ."

Dương Phi Tuyết sửng sốt, lập tức cười khúc khích, đôi mắt long lanh, lắc đầu nói: "Ngươi nói không đúng, ta cho rằng phụ nữ thông minh hay than phiền là do đàn ông quá ngốc mà thôi."

Nói xong chính nàng ta lại cười khanh khách trước.

Hàn Nghệ cũng không biết vì sao, hắn rất thích nhìn Dương Phi Tuyết cười, cũng cười ha hả nói: "Cô nói rất đúng, lần sau ta sẽ cố gắng hơn."

"Ta nói vậy thôi, ngươi tưởng thật à?"

Dương Phi Tuyết nhận lấy hộp gỗ, nóng lòng mở ra xem, liền 'Oa' lên một tiếng: "Thỏ khuê mật này đáng yêu quá."

Hàn Nghệ nói: "Cô thích là tốt rồi."

Dương Phi Tuyết lại nói: "Tại sao thỏ khuê mật của ta không giống với những thỏ khuê mật lúc nãy?"

Thỏ khuê mật lúc nãy đều có vẻ mặt ti tiện, mà thỏ khuê mật này lại có nụ cười khờ khạo ngây ngô, rất đáng yêu.

Hàn Nghệ ha hả nói: "Cô là bằng hữu của ta, đương nhiên phải khác rồi. Bằng không, người bằng hữu như ta chẳng phải là quá kém rồi sao."

"Cảm ơn ngươi."

Dương Phi Tuyết liếc trộm Nguyên Mẫu Đơn một cái. Trong ánh mắt có chứa vẻ đắc ý, bởi vì nàng vừa rồi có nói, Hàn Nghệ nhất định sẽ tặng quà cho nàng. Kết quả Hàn Nghệ thật sự không làm nàng thất vọng. Chợt nhận thấy sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn có chút quái dị, liền nói: "Hàn Nghệ, ngươi không chuẩn bị cho Mẫu Đơn tỷ sao?"

Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: "Đây đều là đồ chơi của các cô bé, ta không thích những thứ này."

Hàn Nghệ lập tức nói: "Cô thấy ta xứng đáng với cái biệt hiệu 'Người bạn của chị em phụ nữ' chứ. Ta biết Mẫu Đơn nương tử cũng không thèm, cho nên ta không có chuẩn bị."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Phi Tuyết, chúng ta mau về thôi." Nói xong nàng lại nhìn Hàn Nghệ, nói: "Cáo từ."

"Đi thong thả"

Dương Phi Tuyết vung vẩy thỏ khuê mật, nói: "Hàn Nghệ, bọn ta đi đây."

Hàn Nghệ gật đầu, nhưng khi hai người bọn họ vừa xoay người. Hàn Nghệ bỗng nhiên dí sát theo, bước đến bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: "Thiếu chút nữa đến phép lịch sự cơ bản nhất cũng quên mất. Để ta tiễn các ngươi."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Không cần, bên ngoài đều là nữ nhân."

Hàn Nghệ cũng không miễn cưỡng, lập tức đứng lại, nói: "Ừm cũng đúng, vậy được rồi, ta không tiễn nữa, các người đi cẩn thận."

"Mẫu Đơn tỷ, hình như mọi người đều nhìn chúng ta."

Ra tới bên ngoài, Dương Phi Tuyết bỗng nhiên nhìn thấy các nữ nhân qua đường đều nhìn bọn họ. Không khỏi cảm thấy có chút tò mò.

Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhìn một thiếu phụ khoảng 20 tuổi nói: "Tinh Nhi, ngươi lại đây."

Thiếu phụ kia vội vàng đi tới, nói: "Mẫu Đơn tỷ, có chuyện gì vậy?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Các ngươi cười gì đó?"

Thiếu phụ kia mấp máy môi, nói: "Mẫu Đơn tỷ, phía sau tỷ làm sao lại có một cái đuôi thỏ?"

Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, lập tức đưa tay ra phía sau. Bỗng nhiên túm được một thứ gì đó mềm mềm, khẽ kéo một cái. Dường như là dính trên quần áo.

Dương Phi Tuyết nghiêng đầu qua nhìn, kinh hô: "Thỏ khuê mật."

Nguyên Mẫu Đơn ngượng ngùng nói: "Mau lấy xuống cho tỷ."

"Dạ"

Dương Phi Tuyết vội đưa tay ra gỡ thỏ khuê mật kia xuống. Nhìn thấy trên đầu thỏ khuê mật có một sợi dây nhỏ, trên sợi dây nhỏ đó có một cây kim nhỏ. Lúc nãy chính là cây kim nhỏ này cài vào thắt lưng của Nguyên Mẫu Đơn. Hơn nữa còn dính sát vào phần eo của Nguyên Mẫu Đơn, chỉ cần không chạy, thì rất khó để phát hiện.

Nguyên Mẫu Đơn một tay chụp lấy thỏ khuê mật kia. Lại nghĩ tới lúc nãy Hàn Nghệ ở sau lưng nói muốn tiễn bọn họ, thì làm sao còn không hiểu. Lại nghĩ tới cảnh đám nữ nhân kia cười nhạo, bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên tiểu tử gian xảo này đúng là khinh người quá đáng."

Nói rồi cầm lấy thỏ khuê mật này định vứt đi.

"Đừng ném, đừng ném."

Tinh Nhi bỗng nhiên bước tới ngăn lại, cười hì hì nói: "Mẫu Đơn tỷ, nếu như tỷ không thích, vậy thì tặng cho muội đi."

Dương Phi Tuyết đột nhiên 'Phụt' một tiếng, bật cười.

Nguyên Mẫu Đơn hỏi: "Muội cười cái gì?"

Nàng hiện tại mẫn cảm với tất cả tiếng cười.

Dương Phi Tuyết chỉ vào thỏ khuê mật kia, mím môi nhỏ giọng nói: "Muội cảm thấy thỏ khuê mật này rất giống Mẫu Đơn tỷ."

Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thỏ khuê mật trong tay đúng là không giống bình thường, chính là một cái mặt tức giận, hơn nữa nó đối diện nàng, làm nàng thiếu chút thì phì cười. Không đành lòng bỏ đi nữa, thả tay xuống, nói với thiếu phụ kia: "Muội muốn hả? Được, đợi ta chặt tứ chi của nó đã, rồi sẽ tặng cho muội."

Nói xong nàng liền rảo bước rời đi.