Bọn họ như một cơn gió thổi qua, Lăng Hàn cách bọn họ càng ngày càng gần, để bọn họ lộ ra nụ cười gằn. Chờ xui xẻo đi. - Tránh ra! Bọn họ đồng thời quát lên, bước ra bước cuối cùng, dồn dập đánh tới Lăng Hàn. Lăng Hàn tự nhiên đã sớm chờ bọn họ, cũng không quay đầu lại, song quyền cổ động, đồng thời đập về phía mặt của hai người. Hắn cũng không bảo lưu, toàn lực ứng phó, Sơn Hà hiển hóa ra. Phốc! Người bên hồ thấy thế, không ai không cười phun ra. Bọn họ gặp Sơn Hà muôn hình muôn vẻ, nhưng nhỏ như thế thì thật là ít thấy. Như Thủy Nhạn Ngọc thì không cách nào tưởng tượng, Lăng Hàn ở Phá Hư Cảnh mạnh như vậy, nhưng tại sao bước vào Sơn Hà Cảnh lại không thể tả như thế? Sơn Hà to nhỏ, trực tiếp quyết định cấp độ lực lượng. - Muốn chết! Hai người Diệp Văn Sơn đều cười gằn, chỉ vừa bước vào Sơn Hà Cảnh, lại dám đấu sức với hai người bọn họ, thực sự là không biết chữ chết viết như thế nào. Bọn họ thậm chí còn thoáng thu hồi mấy phần lực lượng, miễn cho trực tiếp đánh chết Lăng Hàn. Dưới con mắt của mọi người, đánh chết sư đệ của học viện, tội danh này không phải nhỏ đâu. Oành! Oành! Nắm đấm của Lăng Hàn oanh qua, không có chút hồi hộp nào mà bỏ qua cánh tay của hai người, nắm đấm cơ hồ không bị bất luận ảnh hưởng gì, đánh thẳng tới mặt của hai người. Cái gì! Trong nháy mắt như thế, hai người làm sao có thời giờ mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt có thể nói rõ tất cả. Khiếp sợ, còn có hoảng sợ. Một võ giả mới vừa tiến vào Sơn Hà Cảnh, hơn nữa ngưng tụ Sơn Hà nhỏ như thế, sao có khả năng nắm giữ lực lượng đáng sợ như vậy? Cái ý niệm này vẫn không có dâng lên, trên mặt của bọn họ đã trúng một quyền, đây giống như bị một thần binh đập một cái, bắp thịt trên mặt bọn họ dập dờn, như sóng nước. Sau đó, từng cái răng bay ra, giống như đạn pháo bắn ra ngoài, sau đó thân thể của bọn họ cũng bay lên, xẹt qua một đường vòng cung ở trên bầu trời, oành oành… lọt vào trong hồ. - A… Bọn họ lập tức phát ra tiếng kêu thảm, liều mạng bơi về trên bờ. Mắt trần có thể thấy, da thịt trên người bọn họ đang cấp tốc hòa tan, dù cho toàn lực vận chuyển nguyên lực cũng vô dụng, chỉ có thể thoáng chậm lại một chút, nên hòa tan vẫn sẽ hòa tan. Tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, ai có thể nghĩ tới cuối cùng sẽ là kết quả này? Đừng nhìn hai người Diệp Văn Sơn ở Bắc phân viện xếp hạng thứ bốn năm trăm, nhưng phải biết rằng, Bắc phân viện tiểu cực bộ tổng cộng có bao nhiêu người? Mỗi hai mươi năm thì có gần 500 người có thể tiến vào Bắc phân viện, nhiều nhất một trăm năm sẽ tiến vào tiểu cực bộ, mà có thể tiến vào Xích Thiên Học Viện, lẽ nào ngay cả đột phá Sơn Hà Cảnh cũng không làm được? Nói cách khác, những người này toàn bộ đều có thể thẳng tiến tiểu cực bộ. Nhưng bắt đầu từ đây, tiến thêm một bước nữa liền khó, mấy vạn năm mới bước vào trung cực vị là rất bình thường. Xích Thiên Học Viện đương nhiên chỉ lấy thiên tài, mười ngàn năm không thể đột phá trung cực vị sẽ bị đuổi ra học viện, coi như giảm giá một chút, mọi người ở tiểu cực vị chỉ có thể lưu lại năm ngàn năm, nhưng số lượng cũng vượt qua mười vạn! Ở trong mười vạn người có thể xếp hạng thứ mấy trăm, như thế vẫn chưa đủ trâu bò? Tương đương một chút, vậy cũng tương đương với mười mấy người đứng đầu của Phá Hư bộ a! Nhưng Lăng Hàn chỉ ra hai quyền, liền đánh bay hai người, chuyện này... quá mạnh mẽ đi! Then chốt là, hắn chỉ vừa bước vào Sơn Hà Cảnh. Hiện tại đã mạnh như vậy, sau này sẽ ra sao? - Có người nói người này leo qua tầng tám, có tiềm chất thiên tài Tứ Tinh. - Thiên tài Tứ Tinh, hắn vừa tiến vào tiểu cực vị liền nắm giữ sức chiến đấu tương đương với trung cực vị sơ kỳ, không trách mạnh như vậy. - Nhưng hai người Thang Hoa không phải cũng có sức chiến đấu của trung cực vị sơ kỳ sao? Hơn nữa bọn họ vẫn là hai người! - Không không không, bọn họ căn bản không biết Lăng Hàn mạnh như vậy, khinh địch, không có toàn lực ứng phó, tự nhiên chỉ có thể tự thực ác quả. - Thì ra là như vậy! Tất cả mọi người gật đầu, thứ nhất Lăng Hàn xác thực rất mạnh, thứ hai bởi vì hai người Thang Hoa khinh địch, để bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tuy thiên tài Tứ Tinh rất trâu bò, nhưng cuối cùng cũng coi như ở trong phạm vi có thể tiếp thu. Nhưng cũng có ít người lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc, Lăng Hàn hiển nhiên là luyện hóa Sơn Hà Thạch mới bước vào Thần cảnh, nếu như số hóa tiểu cực vị sơ kỳ đến trung kỳ thành một trăm bước, hiện tại hắn nhiều nhất chỉ ở mười bước đầu tiên. Vậy thời điểm hắn đi tới bước thứ một trăm, sức chiến đấu có thể mạnh đến trình độ thiên tài Ngũ Tinh hay không? Không có khả năng lắm, nhưng có thể … Đây mới là địa phương khiến người ta khủng bố, thiên tài Ngũ Tinh, ngẫm lại cũng làm người ta run rẩy. Lăng Hàn xoay người lại, với hắn mà nói đây chỉ là đánh bay hai con con ruồi mà thôi, mục tiêu của hắn không phải hai người này, càng không phải Bạch Nguyên Tư, Phạm Dũng, mà là... Triệu Luân! Hắn tiếp tục tiến lên, đi vẫn tương đối ung dung. Lực lượng của hắn đạt đến trung cực vị tiền kỳ, đây là rất có ưu thế, bởi vì sức chiến đấu của ngươi mạnh hơn lại có tác dụng gì? Muốn đối kháng trọng lực, thủ đoạn tốt nhất tự nhiên là lực lượng. Bởi vì nơi này hạn chế tu vi, nên người có thể sánh ngang lực lượng với Lăng Hàn có thể có mấy cái? Hơn nữa, ngoại trừ lực lượng ra, Lăng Hàn còn có thể phách càng thêm đáng sợ. Dưới trọng lực áp chế, người khác nhất định phải lấy nguyên lực bảo vệ trái tim, đại não cùng bộ phận trọng yếu, bằng không sẽ bị trọng lực chen nát. Nhưng Lăng Hàn không cần, thể phách của hắn là Thần Thiết cấp hai, vậy làm sao bị thương hắn? Bởi vậy, chỉ cần lực lượng của hắn có thể đối kháng trọng lực liền được. Sáu mươi bậc, tám mươi bậc, chín mươi bậc, hắn đi rất nhanh, cho đến khi bước vào chín mươi bậc, tốc độ của hắn mới rốt cục chậm lại, lộ ra vẻ vất vả. Xác thực, mỗi lần chỉ có chừng mười người có thể lấy đi Sơn Hà Thạch trên đảo, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Trên trán Lăng Hàn có mồ hôi lăn xuống, leng keng leng keng, Thần cốt của hắn vang vọng, da dẻ cũng có chút rung rung, trọng lực thật đáng sợ, muốn xé rách da dẻ của hắn, muốn chấn hắn thành muôn mãnh. Nhưng Lăng Hàn đi rất kiên định, còn đang đi tới. - Mẹ kiếp, cái tên biến thái này! Bên hồ có người kinh ngạc thốt lên. Mọi người dồn dập gật đầu, chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung. ---------------