Bọn họ nhìn chằm chằm Thủy Nhạn Ngọc, không che dấu dục vọng trong ánh mắt chút nào. Theo bọn họ, bảy đại Sơn Hà Cảnh đánh một Sơn Hà Cảnh cộng thêm một Phá Hư Cảnh, vậy dĩ nhiên là ổn thắng, không huyền niệm chút nào. Tuy để tổ ba người chạy, này không phải còn có một khối Sơn Hà Thạch sao, cộng thêm một vưu vật quyến rũ tận xương, buôn bán lời. Bọn họ càng nhìn Thủy Nhạn Ngọc thì trong lòng càng dập dờn, hận không thể lập tức đỉnh thương thúc ngựa. - Uy uy uy, thu hồi nước bọt của các ngươi đi, đây chính là vợ của ta… mặc dù là tạm thời. Lăng Hàn cười nói, thân hình nhảy ra, chủ động xuất kích. - Muốn chết! Một người cười lạnh, tiện tay vỗ tới Lăng Hàn. Sáu người khác thì hoàn toàn không quan tâm, theo bọn họ này tự nhiên là sự tình một kích tức giết. Bọn họ đều nhìn chằm chằm Thủy Nhạn Ngọc, mỹ nữ này thực sự là càng xem càng để cho bọn họ ngứa ngáy. Thất Sát Trấn Hồn Thuật, thu! Lăng Hàn đối với hai chiêu này là càng ngày càng thành thục, trong nháy mắt liền giải quyết chiến đấu. Sáu người còn lại lộ ra kinh sợ, ở dưới mí mắt của bọn họ, đồng bạn cư nhiên tiêu thất. Gặp quỷ sao? - Ngươi, ngươi dùng thủ đoạn gì? - Ngươi lộng Thổ Hà đi nơi nào! Bọn họ lớn tiếng hỏi. - Còn phải hỏi sao? Lăng Hàn cười lạnh. - Dám động tà niệm với thê tử của ta, tự nhiên là giết không tha! Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc choáng váng, lại phát hiện mình đối với xưng hô "thê tử" này sức chống cự là càng ngày càng nhỏ, cư nhiên không có quá sinh khí. - Giết! Sáu người kia đồng thời xuất thủ, tuy thủ đoạn của Lăng Hàn thập phần quỷ dị, nhưng bọn họ càng thêm tin tưởng thực lực của mình, lẽ nào sáu Sơn Hà Cảnh còn không giải quyết được một Phá Hư Cảnh? Thình thịch thình thịch thình thịch, Lăng Hàn nhất thời trúng chiêu, hắn tự nhiên không phải đối thủ của Sơn Hà Cảnh, một vòng oanh xuống, hắn bị đánh bay ngang đụng dọc. Nhưng khi thân hình hắn rơi xuống, lại không bị thương chút nào. Này... Sáu người kia đều há to mồm, làm sao cũng không thể tiếp thu. Lăng Hàn hoạt động gân cốt một chút nói: - Không sai không sai, tuy lực đạo còn kém một chút, nhưng vẫn có chút cảm giác. Sáu người kia thiếu chút nữa tức chết, ngươi nghĩ chúng ta đấm lưng cho ngươi sao? Nhưng lực phòng ngự của người này sao có thể mạnh mẽ như thế, quả thực đạt tới trình độ đáng sợ. Lăng Hàn phản kích, lại đánh ra một Thất Sát Trấn Hồn Thuật, nhưng lần này, trên trán mục tiêu của hắn lóe lên một đạo lôi quang, cản lại tinh thần của hắn trùng kích. - Tinh Thần Bí Thuật! Ánh mắt của người nọ lập tức sáng ngời. - Ta hiểu được, mới vừa rồi ngươi dùng Tinh Thần Bí Thuật đánh thần trí của Thổ Hà mê loạn, lại lấy thủ đoạn nào đó để hắn tiêu thất! Ha ha, ngươi không biết ta tu luyện một môn bí pháp, Thần Hồn vững chắc không gì sánh được sao? - Chẳng lẽ là Không Gian Thần Khí? Lại có một người nói. - Không sai, nhất định là Không Gian Thần Khí, bằng không không có khả năng thu một người sống vào. Sáu người kia không ai ngu ngốc, ngươi một lời ta nhất câu, gần như đã vạch ra chân tướng. Ánh mắt của bọn họ đều lửa nóng, truyền thuyết Không Gian Thần Khí chỉ có đại năng Sáng Thế cảnh mới có thể chú tạo, bởi vì nội bộ Thần Khí có thể cho người sinh tồn, có thể nói là tự thành một giới, tự nhiên chỉ có đại năng "Sáng Thế" mới có năng lực làm được. Giá trị này không biết còn cao hơn Sơn Hà Thạch gấp bao nhiêu lần, hơn nữa, còn có Tinh Thần Bí Thuật! Con mẹ nó, tiểu tử này là bảo vật a. Ánh mắt sáu người sáng quắc, nhãn thần nhìn Lăng Hàn so với nhìn Thủy Nhạn Ngọc còn muốn lửa nóng. - Uy uy uy, ta không có ham mê kia, các ngươi không cần nhìn ta như vậy. Các ngươi không phải vừa vặn sáu người sao, vừa lúc thành ba đôi, ta sẽ không phụng bồi. Lăng Hàn cười nói. - Mọi người thủ thần thức, tiểu tử này biết tinh thần trùng kích, không nên bị hắn bắn trúng! - Ừ! Sáu người đều gật đầu, vừa triển khai công kích về phía Lăng Hàn. Lăng Hàn ngay cả cơ hội thi triển Trấn Hồn Thuật cũng không có, ở dưới sáu Sơn Hà Cảnh cuồng oanh loạn tạc, hắn như người bù nhìn loạn vũ. Tin tức tốt duy nhất là, thể phách của hắn quá mạnh mẽ, đây căn bản không gây thương tổn được hắn mảy may. Thủy Nhạn Ngọc đến hỗ trợ, nhưng lấy thực lực của nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế trụ hai người, vẫn có bốn người cuồng oanh loạn tạc Lăng Hàn. Lăng Hàn cuối cùng có cơ hội phát động Thất Sát Trấn Hồn Thuật, nhưng không chờ hắn thu người nọ vào Hắc Tháp, đã bị ba người khác đánh bay, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời. Chiến đấu giằng co, tổng thể mà nói Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc đều rơi vào hạ phong, nhất là Thủy Nhạn Ngọc, nàng không có thể phách như Lăng Hàn, ở dưới hai đại kình địch hợp đánh đã tràn ngập nguy cơ. - Đi! Lăng Hàn nương cơ hội bị đánh bay, rơi xuống bên cạnh Thủy Nhạn Ngọc, nhìn nàng thấp giọng quát. - Ta kiềm chế bọn họ, sau đó đến Xích Hồ hội hợp. Thủy Nhạn Ngọc hơi do dự, liền nói: - Tốt! Lăng Hàn ở trong này đã đứng ở thế bất bại, ngược lại là nàng sẽ liên lụy Lăng Hàn, bởi vậy nàng quyết định thật nhanh, không có già mồm cãi láo, cũng không nói nhảm. Nàng lập tức bắn lên, chạy về phía Xích Hồ. - Chớ chạy! Hai người phụ trách kiềm chế Thủy Nhạn Ngọc lập tức quát, nhưng bị Lăng Hàn trùng kích, thân hình bị kiềm hãm, mà bốn người khác cũng đuổi theo, không cho Lăng Hàn cơ hội xuất thủ nữa. Lăng Hàn cười ha ha nói: - Đến, ta cùng các ngươi chơi! - Thi Hạo, Đông Minh, các ngươi đuổi theo nữ nhân kia! Sáu người phân ra hai người đuổi theo Thủy Nhạn Ngọc, nhưng Lăng Hàn tế Diệt Long diệt Tinh Thần Mũi tên, xoát xoát… sanh sanh bức lùi hai người kia. Mà trong nháy mắt như thế, Thủy Nhạn Ngọc đã chạy không còn bóng dáng. Mọi người cùng là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, này là tuyệt đối không có khả năng đuổi kịp. Sáu người đều giận dữ, vây Lăng Hàn vào giữa, mỗi người đằng đằng sát khí. - Anh hùng cứu mỹ nhân, thực sự là làm người cảm động. - Chỉ là, ngươi có thể tự bảo vệ mình sao? - Thể phách của ngươi quả thực mạnh mẽ, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể bắt ngươi lại chậm rãi luyện hóa! Ngươi phải biết, coi như là Thần Thiết cũng có thể bị luyện thành binh khí, ngươi lại tính là gì? - Chúng ta sẽ chết ngươi, tiếp đó lấy ra trí nhớ của ngươi, đạt được tất cả! Sáu người thay phiên mở miệng, chạy thoát một người để cho bọn họ cực kỳ khó chịu, nhưng cũng may Thủy Nhạn Ngọc chỉ là món điểm tâm, Lăng Hàn mới là bảo tàng. Lăng Hàn cười nhạt nói: - Vậy các ngươi tìm được ta rồi hãy nói, Càn Khôn Đại Na Di! Hưu, hắn không thấy. Sáu người mục trừng khẩu ngốc, tiếp đó phát điên. ---------------