Lăng Hàn cả kinh, lẽ nào cô nàng này muốn ban ngày tuyên dâm? - Vẻ mặt của ngươi sao vậy? Hách Liên Tầm Tuyết kéo hắn qua một bên nói. - Người Hải tộc đã đến! Hả? Lăng Hàn nhìn nàng nói: - Người đâu? - Bị Dực Song Song đánh chạy. Hách Liên Tầm Tuyết nói. - Lần này không chỉ người của Tiên Vu Vương tộc đến, bổn tộc cũng tới. Nguyên bản ta muốn tránh bọn họ, nhưng sau khi biết chân tướng thanh toán, ta cảm thấy bổn tộc là có thể tranh thủ, liền viết một phong thư, để người của bổn tộc mang về cho phụ vương ta! - Nói cách khác, Hách Liên Vương tộc biết ngươi ở chỗ ta? Lăng Hàn nói. - Vâng! Hách Liên Tầm Tuyết gật đầu. - Nếu ngươi cảm thấy ta làm sai chuyện, ta có thể rời đi, tuyệt sẽ không liên lụy ngươi! Lăng Hàn đặt nàng lên đùi, đánh mông đùng đùng đùng nói: - Ngươi cảm thấy ta là người bỏ thê tử của mình sao? Thật là đáng đánh đòn! - Đánh thật hay! Đánh thật hay! Hổ Nữu lập tức từ phía sau trụ đá nhảy ra nói. - Lăng Hàn, chúng ta đánh chết nàng hầm thịt rồng ăn có được hay không? Ai tranh Lăng Hàn với nàng, không ai không bị nàng xem là đối tượng cần tiêu diệt, chỉ tiếc Lăng Hàn không đồng ý, để Nữu rất bất đắc dĩ. Hách Liên Tầm Tuyết vươn mình một cái, cưỡi lên người Lăng Hàn, trong mắt phượng phun lửa, xé hết quần áo của Lăng Hàn, tàn bạo nói: - Ngươi lại nợ ta bao nhiêu lần? - Xấu hổ xấu hổ xấu hổ! Hổ Nữu vội dùng hai tay che mắt, Hải Nữu này thực không biết xấu hổ, muốn ô nhiễm tâm linh thuần khiết của Nữu. - Hổ Nữu còn ở chỗ này, ngươi không sợ làm hư tiểu hài tử sao! Lăng Hàn vội vươn mình một cái, đặt Hách Liên Tầm Tuyết ở dưới thân. - Hì hì, Nữu cũng muốn chơi! Hổ Nữu nhào tới, nàng chỉ cho rằng hai người đang chơi đùa. ... Có Hổ Nữu ở đây, Hách Liên Tầm Tuyết tự nhiên không thể làm gì, cũng may Lăng Kiến Tuyết tỉnh rồi, để nàng vội cho con ăn sữa. Hổ Nữu ở một bên nhìn nói: - Sao dáng dấp của Tiểu Tuyết không giống Lăng Hàn! - Còn nhỏ, đương nhiên không giống được. Lưu Vũ Đồng nói, nàng và Lý Tư Thiền đều hỗ trợ chăm sóc Lăng Kiến Tuyết, đây chính là tiểu tổ tông hiện tại của Lăng gia, từ trên xuống dưới ai không sủng ái đến tận xương tủy. - Nha nha! Tiểu tử cười khanh khách, duỗi tay nhỏ muốn bắt ngực của Lưu Vũ Đồng, hiển nhiên hắn cho rằng ngực của đối phương càng đầy đặn, có thể ăn được càng no càng ngon, để Hách Liên Tầm Tuyết vô cùng phiền muộn. Vài ngày sau, cường giả Đông Vực đã đẩy mạnh đến ngoài Hoàng Đô trăm dặm, lại tiến một bước liền có thể nhổ trung tâm của Đại Lăng Triều, từ đó triệt để phá hủy vương triều tân sinh này. Lăng Hàn đi ra, có thể thu lưới rồi. Cường giả Đông Vực một đường đánh tới thuận buồm xuôi gió, hơn nữa người nào không biết cấp độ võ đạo của Bắc Vực thấp nhất, tự nhiên mỗi người đều tự cao tự đại, không cho rằng Bắc Vực có sức mạnh nào có thể ngăn cản bọn họ. Bọn họ còn kỳ quái, lấy chút thực lực ấy của Bắc Vực, vì sao để Trung Châu sốt sắng như vậy, lệnh bọn họ phát động hầu như hết thảy sức mạnh hàng đầu, ngươi xem, bọn họ không phải dễ dàng đẩy tới Hoàng Đô sao? Lại hạ một thành, liền giải quyết tất cả. Lăng Hàn mang theo Hổ Nữu đi ra. - Trẫm chính là Thiên Tử của Đại Lăng Triều, bọn ngươi dám phạm triều đình ta, tội đáng muôn chết! Nhưng nể tình các ngươi nghe lệnh làm việc, liền cho bọn ngươi một cơ hội, mau chóng đầu hàng, miễn cho khỏi chết! Lăng Hàn nói, thanh âm truyền khắp toàn bộ Hoàng Đô, thậm chí thông qua Đồ Đằng, vang lên ở mỗi thành thị. Đây chính là diệu dụng của Đồ Đằng, có thể liên hợp lại toàn bộ Đại Lăng Triều. - Ha ha ha ha! Các cường giả Đông Vực sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười to, tiểu tử này thực là Hoàng Đế, xác định không phải diễn viên? Chỉ là Hoá Thần Cảnh mà thôi, lại dám chiêu hàng bọn họ, thực sự là không biết trời cao đất rộng. - Tiểu tử, ta đến chém ngươi! Một tên Hoá Thần Cảnh nhảy ra, nhìn khoảng hơn bốn mươi, nhưng số tuổi thật sự chí ít qua hai trăm, từ tinh lực trên người là có thể thấy rõ. Lăng Hàn nhanh chân đi tới nói: - Có thể chặn một chiêu của trẫm, trẫm liền tha ngươi một mạng! - Nói láo, xem ta một chiêu chém ngươi! Người kia giận dữ, vung vẩy một thanh trường đao giết tới, khí tức chấn động hư không, thực lực ngược lại cũng rất kinh người, ở trong Hoá Thần Cảnh có thể xưng một tay hảo thủ. Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, trong nháy mắt đối phương tập kích đến, hắn mới hững hờ đánh ra một chưởng. Đùng… người kia chia năm xẻ bảy, tinh huyết của Hoá Thần Cảnh bay khắp thiên địa, hóa thành thần quang bảy màu, hết sức kinh người. Lăng Hàn thu tay về, lạnh nhạt nói: - Cơ hội không nhiều, vẫn không ai nguyện hàng sao? Một chưởng này nổ ra, các cường giả Đông Vực đều khiếp sợ, tên Hoá Thần Cảnh kia không kém a, ở Đông Vực chính là cường giả tiếng tăm lừng lẫy, đủ để đứng vào hàng ngũ một trăm vị trí đầu. Nhưng dạng cao thủ này lại bị một chưởng đập chết, cho thấy thực lực của Lăng Hàn kinh người cỡ nào. Đánh giá thấp Bắc Vực a, không nghĩ tới lại có cường giả như vậy! Một tên cường giả Thiên Nhân Cảnh đi ra, trên mặt mang theo nụ cười gằn nói: - Xác thực không đơn giản, Hoá Thần Cảnh liền nắm giữ sức chiến đấu của Thiên Nhân Cảnh, có thể xưng một tiếng thiên tài tuyệt thế. Nhưng ngươi có biết, lập quốc chính là việc đại nghịch bất đạo hay không! Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói: - Thỉnh giáo một chút, đại nghịch bất đạo nơi nào? - Lão tổ tông lập quy củ, ngươi nói không phải sao? Thiên Nhân Cảnh kia lãnh đạm nói. Đám người này đã bị tẩy não đến choáng váng, không đánh phục hiển nhiên là không được. Lăng Hàn phất phất tay, cười khẩy nói: - Lão tổ tông bảo ngươi ăn phân, ngươi có ăn hay không? - Ăn nói linh tinh! Thiên Nhân Cảnh kia trách mắng. - Lão tổ tông định ra quy củ, trải qua ngàn vạn năm, tự nhiên là chí lý! Lăng Hàn cười ha ha nói: - Ngu ngốc, cái gì quy củ của tổ tông chứ, này rõ ràng là cường giả định ra, ta mạnh, ta có thể định quy củ, đây mới là chân lý vạn năm bất biến. - Đã như vậy, lão phu liền đánh phục ngươi! Thiên Nhân Cảnh kia nhanh chân mà đi, tinh khí thần bắn ra, như một lò lửa cháy hừng hực. Lăng Hàn cười nói: - Vậy thì bắt ngươi làm gà, giết cho mấy con khỉ kia nhìn. - Làm càn! Thiên Nhân Cảnh này giận dữ, hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, ở Đông Vực là tồn tại chí cao vô thượng, hiện tại lại bị trào phúng là gà, để hắn làm sao không phẫn nộ? Hắn hừ một tiếng, lấy ra một cây roi dài màu xanh, rung lên, cây roi này lập tức duỗi thẳng tắp, như một cây trường thương. ---------------