Phải, hai công tử bột đều bị bắt đi, ai bảo bọn họ đụng lên lưỡi thương chứ? Có điều, nếu không phải ở đây ngẫu nhiên gặp, hắn còn không biết Chư Long Tinh đã đến, ngẫm lại cũng rất khôi hài, lúc trước Chư Long Tinh gọi hắn anh rể, thật là có dự kiến trước. Trở lại hoàng cung, Lăng Hàn lập tức bắt tay vào vấn đề luật pháp quản chế. Trên thực tế, quyền lực tất nhiên sẽ mang đến đặc quyền, nếu không quyền lực sao sẽ làm người kính nể? Lăng Hàn cũng không muốn mỗi gia tộc đều trong như nước, mà là có một giới hạn không thể đột phá. Nếu như đánh nhau, tranh giành tình nhân, đây là việc nhỏ, hắn có thể không thèm quan tâm, nhưng nếu bức lương dân, chiếm vợ người, chiếm tài vật của người khác… là tuyệt đối phải nghiêm trị. Ngày hôm nay ở trước mặt mọi người xử phạt Chư Long Tinh và Tiền Phong, đó là giết gà dọa khỉ, ai bảo hắn mới vừa động suy nghĩ này, hai người kia liền tự mình đưa tới cửa chứ? Tuy hai người này chỉ bị đánh một trăm roi, nhưng Tiền gia gia chủ ở buổi tối liền vào cung diện thánh, quỳ cả đêm kiểm điểm, than thở khóc lóc, thật giống như phạm vào tội lớn ngập trời vậy. Ngữ khí của Lăng Hàn uy nghiêm, nhắc nhở hắn một phen, bảo hắn quản thúc người gia tộc, tìm một giới hạn cho hắn, nếu vượt qua, như vậy hắn sẽ không quản nhân tình, đáng chết liền giết. Tiền gia gia chủ tuân chỉ, hắn chỉ là Thần Thai Cảnh, đứng ở trước mặt Lăng Hàn liền sợ hãi, nào dám làm Lăng Hàn tức giận? Lại nói, hiện tại Tiền gia so với ở Vũ Quốc thì không biết uy phong gấp mấy trăm lần, hắn há nguyện ý bị đánh về nguyên hình? Ngày thứ hai, Chư Long Tinh cũng ôm cái mông tới gặp Lăng Hàn. Trước đó, bởi vì Chư Toàn Nhi theo Lăng Hàn rời Hoàng Đô, tuy hắn luôn miệng nói mình là đệ đệ của Chư Toàn Nhi, nhưng không có mấy người tin tưởng, đương nhiên cũng không có ai dám làm gì hắn, vạn nhất là thật thì sao? Bởi vậy, cuộc sống của hắn trải qua rất u ám, bây giờ anh rể rốt cục trở về, hắn đương nhiên phải làm nũng, tốt nhất là có thể phong Vương gì đó, vậy hắn liền uy phong, xem ai không hợp mắt liền đánh. - Anh rể, ta nhớ ngươi chết mất! Hắn vừa thấy mặt đã kêu lên, nhào tới trước người Lăng Hàn, gắt gao ôm hai chân của hắn. - Ồ, Lăng Hàn, Thỏ Gia không biết ngươi còn có nhi tử lớn như vậy! Con thỏ cười trêu nói. - Tỷ, anh rể, là mắt ta hoa sao, một con thỏ đang nói chuyện? Chư Long Tinh nhất thời đã quên lấy lòng, kinh ngạc nhìn con thỏ, vẻ mặt đều là kinh ngạc. - Thỏ Gia biết nói có gì đặc biệt sao? Nhớ năm đó, Thỏ Gia đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, thần uy cái thế, ai không phục? Con thỏ nói khoác. Chư Long Tinh lại không biết, khiếp sợ ở trong sự thực một con thỏ biết nói chuyện, nhất thời cực kỳ kính ngưỡng con thỏ này, bắt đầu nịnh nọt nó. Khoan hãy nói, con thỏ lại thật dính chiêu, bị đập đến đắc ý, cảm thấy Chư Long Tinh rất hợp mắt. Vẻn vẹn hai tháng, Bắc Vực liền hoàn thành thống nhất, quy về Đại Lăng Triều quản lý. Đây đương nhiên là bởi vì cấp độ võ đạo của Bắc Vực quá thấp, thực lực Hoá Thần Cảnh liền có thể quét ngang, lại thêm thân phận Đan Sư Thiên Cấp của Lăng Hàn, sau khi chiêu hàng ngũ đại thế lực liền để chống lại tan thành mây khói. Ba vực sau, lấy cấp độ võ đạo của Tây Vực thấp nhất, nhưng cũng có Hoá Thần Cảnh tọa trấn, Đông Vực và Nam Vực thì đều có cường giả Thiên Nhân Cảnh, muốn đánh hạ sẽ không phải dễ dàng như vậy. Bắc Vực nhất thống, Lăng Hàn cũng không vội vã chỉ huy Tây tiến, mà bắt đầu chính đốn đại quân, chọn võ giả Linh Hải Cảnh trở lên, lấy phương thức huấn luyện của Tử Nguyệt Hoàng Triều chế tạo binh sĩ. Dù sao, cấp độ võ đạo của ba vực khác cao hơn, lại dựa vào những binh lính bình thường trước kia quả thực là đùa giỡn, cường giả phất tay một cái liền có thể đánh giết một mảnh, hết thảy gia sản của Đại Lăng Triều sẽ tiêu vào tiền tử tuất. Lăng Hàn không thiếu bí pháp cao cấp, tự nhiên có thể noi theo Tử Nguyệt Hoàng Triều, cái này cũng là vật có sức mê hoặc nhất đối với võ giả. Ở Bắc Vực, Linh Hải Cảnh hoàn toàn có thể được xưng một tiếng cao thủ, nguyên bản những người này tự nhiên là xem thường đi làm lính, nhưng hiện tại từng cái từng cái tranh nhau nhập ngũ, chỉ lo lạc hậu sẽ bị người cướp hết bí pháp. Hơn nữa, Lăng Hàn còn có Hắc Tháp cung cấp dược liệu, càng là Đan sư Thiên Cấp, Đan Sư hiệp hội cũng để cho hắn sử dụng, gia nhập đan dược vào trong khen thưởng, tương tự đưa đến hiệu quả tích cực, tình thế rất khả quan. Ngày đó, Lăng Hàn ở trên triều cùng chúng thần thương nghị sự tình xuất chinh Tây Vực, nhưng một tên cường giả xông vào trong điện, mang theo vẻ bễ nghễ. - Người nào có thể làm chủ? Người này ngạo nhiên nói. Đây là một người rất quái lạ. Vóc người của hắn vô cùng cao to, khuôn mặt cổ điển, trên mặt lại còn có một đạo hoa văn, nhìn qua thật giống như trời sinh, nhưng đây không phải chỗ cổ quái, mà là trên đầu hắn lại mọc ra hai cái bao nho nhỏ, giống như nai con vừa muốn mọc sừng. Khí tức của Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa còn là cấp cao, thậm chí tồn tại đỉnh cao. - Tứ thúc, có gì phải nói với Nhân tộc thấp kém này, trực tiếp bắt tất cả mọi người không phải được sao? Một thanh niên cũng đi vào trong điện, thân mang chiến y năm màu, thật giống như một con Khổng Tước trang điểm lộng lẫy. Hách Liên Tầm Tuyết tiến tới, ép âm thanh thành sợi nói: - Lớn chính là Tiên Vu Thành, nhỏ là Tiên Vu Đông Minh, đừng trêu chọc bọn hắn, lừa gạt bọn họ đi đi. Lăng Hàn bừng tỉnh, đây là Hải tộc! Thật hung hăng, coi nơi này là địa bàn của bọn họ sao? Suy nghĩ thêm cũng khó trách, chỉ là Tiên Vu Vương tộc thì có gần ba mươi Phá Hư Cảnh, đây là nội tình thế nào? Thực lực khủng bố cỡ nào? Ở trong mắt Hải tộc, nơi này chính là thâm sơn cùng cốc. Có điều, Tiên Vu Đông Minh? Lăng Hàn nhìn sang tên kia, đây chính là vị hôn phu của Hách Liên Tầm Tuyết? Hắn nghe Hách Liên Tầm Tuyết nói, Hách Liên và Tiên Vu đang thương nghị sự tình liên hợp, cùng nhau đối kháng Văn Nhân Vương Tộc. Bởi vì tam đại Vương tộc trong Bắc Hải, lấy Văn Nhân mạnh nhất, thậm chí mạnh có thể sức một người tiêu diệt một nhà khác. Bởi vậy, hai nhà chỉ có liên hợp đối kháng. Nhưng làm sao bảo đảm mọi người đồng tâm hợp lực, sẽ không đâm dao găm ở sau lưng? Thông gia! Hách Liên Tầm Tuyết là nữ tử xuất sắc nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Hách Liên Gia Tộc, mà Tiên Vu Đông Minh là nam nhân xuất sắc nhất của Tiên Vu gia, mặc dù kém hơn Hách Liên Tầm Tuyết một chút, nhưng cũng không yếu quá nhiều, chỉ là Hách Liên Tầm Tuyết quá chói mắt. ---------------