Hai thủ hạ bị người cuốn lấy, sắc mặt của Ngư Huyền Anh tự nhiên có chút khó coi, nhưng vẫn không kinh hoảng, bởi vì vầng sáng của Ngư gia để hắn sức lực mười phần. Một môn ba Thiên Nhân, ngoại trừ Ngũ Đại Tông Môn, còn có mấy thế lực có thể so sánh? Bởi vậy, hắn tự nhiên rất bình tĩnh, tin tưởng dù Lăng Hàn gan to bằng trời cũng không dám ra tay với hắn. Phải biết Thất Tổ là tự mình đến nơi này, chỉ là hắn trẻ tuổi nóng tính, muốn "một mình" xông xáo, lúc này mới tách Thất Tổ ra. Dám xuống tay với mình, không muốn sống nữa sao? Hắn khó chịu chính là, không bắt được những người này, Bảo Châu và tiên nữ đều không có quan hệ tới hắn. Ngư Huyền Anh lãnh đạm nói: - Há, ngươi chán ghét người nào, ta tạm thời nghe một chút a. Lăng Hàn nói: - Ta chán ghét người làm ta chán ghét. Cái này có chút nhiễu, nhưng nói như vô ích. Ngư Huyền Anh hừ một tiếng: - Ngươi đùa ta sao? - Đùa ngươi? Lăng Hàn cười cợt. - Ngươi cũng quá để ý mình, món đồ gì a, đáng giá ta đùa giỡn! Chỉ là nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, bắt ngươi trêu đùa cũng không tệ. Sát, cái này còn không phải đùa ta? Ngư Huyền Anh lãnh đạm nói: - Không ngại nói cho ngươi, Thất Tổ nhà ta cũng tiến vào bí cảnh, vì lẽ đó, như nếu ngươi không muốn chết, lập tức giao Bảo Châu ra, lưu lại nữ nhân này, còn nữa... vả miệng ba mươi cái, lưu lại một cánh tay. Hắn càng nhìn Lăng Hàn càng khó chịu, bởi vì tên này lại dùng một tay ôm eo của Chư Toàn Nhi, để hắn ghen ghét dữ dội. - Thực là bá đạo. Lăng Hàn nhìn về phía Lý Phong Vũ, cười nói. - Lý huynh, tiểu tử này giao cho ngươi đánh nổ, thế nào? - Được, ta nhất định đánh hắn phun phân ra ngoài! Lý Phong Vũ gật gù. Khóe miệng của Chư Toàn Nhi và Lý Tư Tiên đều co giật, suýt chút nữa phun ra ngoài. - Ca, ngươi đừng buồn nôn như thế có được hay không? Lý Tư Tiên nói, bọn họ vẫn mặt dày ở bên người Lăng Hàn cà chỗ tốt, ngươi lại làm người ta căm ghét, sau đó người ta không mang theo bọn họ nữa thì làm sao bây giờ? Lý Phong Vũ cười khà khà, nhanh chân đi đến chỗ Ngư Huyền Anh nói: - Tiểu tử thúi, ngay cả muội muội của ta ngươi cũng dám đánh chủ ý, không đánh tàn phế ngươi, lão tử liền theo họ ngươi! Ai đánh chủ ý muội muội của ngươi, ngươi không nên nói bậy a! - Hừ, muốn chết! Ngư Huyền Anh tự nhiên không sợ, mọi người đều ở Sinh Hoa Cảnh, mà hắn là thiên tài nha! Cái gì gọi là thiên tài? Là vô địch cùng cảnh giới. Hắn lấy ra một thanh trường kiếm, đây là Linh khí cấp sáu, tương xứng cảnh giới của hắn, có thể phát huy ra chín phần mười uy năng, vì Linh khí không phải tự mình ôn dưỡng, ý chí võ đạo không giống, chung quy không thể phát huy ra cực hạn. Lý Phong Vũ cười ha ha, khoát tay một cái nói: - Ngươi không phải đối thủ của ta! - Vì sao? Ngư Huyền Anh trầm giọng nói, trong lòng sát cơ phân tán, bởi vì Lý Đại Chủy miệng tiện, đã thành công thay thế Lăng Hàn, thành người hắn muốn làm thịt nhất. - Bởi vì ta là đao kiếm song tuyệt, nhiều hơn ngươi một cây đao, làm sao ngươi có khả năng so với ta? Lý Phong Vũ đắc ý nói, hai tay rung lên, quả nhiên có thêm một cây đao kiếm. Cái này! Ngư Huyền Anh tức giận đến gần chết, tên này lại dám chơi mình? Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung kiếm chém về phía Lý Phong Vũ, xèo xèo xèo… chín đạo kiếm khí ngang dọc, thanh thế không hề kém. Quả nhiên, có thể ở trong Hào Môn của Thiên Nhân Cảnh trở thành đời sau trọng điểm bồi dưỡng, thiên phú võ đạo của hắn tương đối kinh người, trình độ chín đạo kiếm khí đã tiếp cận Mang, cân nhắc đến hắn mới chỉ là Sinh Hoa Cảnh, xác thực đáng khen. Lý Phong Vũ cũng không yếu, đao kiếm chém ngang, vung ra năm đạo kiếm khí cùng bốn đao khí, số lượng khí ngang với Ngư Huyền Anh. Ầm! Bọn họ đấu một chiêu, đều thối lui mười mấy bước, sắc mặt trở nên thận trọng. Cao thủ! Bọn họ đều thầm nói, cao thủ vật lộn với nhau, một chiêu không cẩn thận sẽ thua cả bàn, tự nhiên ai cũng không dám xem thường. Leng keng leng keng… bọn họ lại lao vào nhau, kích ra vô số hỏa tinh. - Ngươi rất mạnh! Ngư Huyền Anh nói. - Nhưng tuyệt đối không phải đối thú của ta! - Ngươi cũng không kém! Lý Phong Vũ nói. - Nhưng sẽ bị ta đánh đến răng rơi đầy đất. Lăng Hàn thở dài: - Hai người này còn thật nghĩ mình rất mạnh sao? Chư Toàn Nhi che miệng cười khẽ: - Bọn họ đứng ở dưới một ngọn núi, chỉ nhìn thấy ngọn núi trước mắt, mà không biết sau khi chinh phục nó, mới có thể thấy ngọn núi cao hơn. Lăng Hàn cười to nói: - Toàn Nhi nói chuyện càng ngày càng có triết lý. Ba bên chiến đấu, có thể nói rất kịch liệt, có điều Lăng Hàn lại ngáp một cái, ngoại trừ Hổ Nữu chiến đấu còn có chút đáng xem, cái khác thực rất vô vị. - Nữu Chi Thăng Long Quyền! Chỉ nghe Hổ Nữu nũng nịu một tiếng, thân thể nhỏ phóng lên trời, một quyền đánh lên cằm của Dương Trùng, nhất thời đánh cho hắn cũng phóng lên trời, miệng phun máu tươi, còn có mười mấy cái răng gãy. Đùng, hắn nằm bò trên đất, hai mắt mở to, nhưng không nhìn thấy con ngươi, chỉ có tròng trắng lật lên, trong đầu đã bị Hổ Nữu đánh nát bét, tự nhiên là chết đến không thể chết thêm. - Ai nha, không còn răng, sau này làm sao ăn thịt? Hổ Nữu nghiêng đầu nghĩ một lúc, mới vỗ tay nói. - Không sao, ngươi đã chết, cũng không cần ăn thịt nha! Dã tính của nàng chưa từng biến mất, trước sau sát tính mười phần, một khi động thủ tự nhiên đều là sát chiêu. - Lão Dương! Chu Tí kinh ngạc thốt lên, thực lực của Dương Trùng tương đương hắn, nhưng lại chết ở trong tay một tiểu nha đầu, để cả người hắn nổi da gà, trái tim co rút. Vèo, Hổ Nữu đã sát tính quá độ, hai mắt nhìn chằm chằm Ngư Huyền Anh, đột nhiên nhào tới, chỉ thấy máu tươi đầy trời, Ngư Huyền Anh bị xé thành mấy khối, chết không toàn thây. Ánh mắt của tiểu nha đầu lại nhìn chăm chú Chư Toàn Nhi, mở miệng nhỏ ra, trong đôi mắt hung quang như lửa, vèo, nàng giết tới, hai tay thò ra, mười ngón như hổ trảo, toả ra hàn khí. Lăng Hàn vội ôm Chư Toàn Nhi lùi lại nói: - Hổ Nữu, còn không ngừng tay, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi cố ý! - Chơi không vui! Hổ Nữu lập tức rút đi hung quang, khôi phục dáng dấp khả ái, bĩu môi nói. - Nữu nhân cơ hội làm thịt nàng cũng không được sao? Chư Toàn Nhi nghĩ mà sợ hãi, nàng vốn tưởng rằng Hổ Nữu giết đỏ cả mắt, mê loạn bản tính, không nghĩ tới chỉ là giả, mục đích là vì giết nàng. Xem ra, uy hiếp của nàng ở trong lòng Hổ Nữu thực không nhỏ. - Đồ đao tuyệt không thể vung về mình người, nhớ kỹ chưa? Lăng Hàn nghiêm túc nói. - Nhưng mà nàng không phải người mình a! Hổ Nữu kháng nghị, một bên chơi ngón tay. - Nữu chỉ coi Lăng Hàn là người mình thôi! Lăng Hàn không nói gì, tính bài ngoại của tiểu nha đầu thực quá kinh người, mấy năm rồi cũng không biến hóa chút nào. - Hàn thiếu, ông lão kia chạy! Nguyên Thừa Hòa đi tới, nhìn Lăng Hàn áy náy nói, nhưng trong lòng có chút kiêu ngạo. Ba Linh Anh Cảnh liên thủ liền đuổi đi một Hoá Thần Cảnh, đây là chiến tích kinh người, nói ra tuyệt đối rất chói mắt. ---------------