Bách Lý Thiên sắp bại rồi. Chuyện này ai cũng thấy rõ ràng, lực lượng Bách Lý Thiên chiếm ưu thế, nhưng căn bản không gây thương tổn được Lăng Hàn, quy tắc của hắn rớt lại phía sau quá nhiều, mỗi một lần đấu đều có thêm vết thương. Cứ tiếp như thế, vết thương nhỏ sẽ biến thành vết thương lớn, vết thương lớn biến thành trọng thương. Hơn nữa, càng đáng sợ hơn chính là gì? Lăng Hàn còn chưa sử dụng năng lượng hủy diệt! Hiện tại mọi người đều biết, Lăng Hàn nắm giữ một loại năng lượng tầng thứ cao đáng sợ, lực phá hoại mạnh đến mức đến mức không tưởng tượng nổi. Nếu như dùng chiêu này, Bách Lý Thiên có bị đánh thành cặn bã hay không? Người nổi bật nhất trong thế hệ hoàng kim lại lâm vào kết cục thê thảm như vậy? Bách Lý Thiên rống to, hắn không ngừng vận dụng Đế thuật tấn gậyg. Đạt tới bán Thánh, Đế thuật cũng không phải chiêu thức vận dụng liên tục nhưng uy sẽ mạnh đến mức khủng bố, nhưng mà, ở trước mặt Lăng Hàn lại không có chút tác dụng gì. – Không chịu nổi một kích! Lăng Hàn lắc đầu, hắn xuất thêm một chưởng, quy tắc hóa thành một đạo kiếm quang chém về phía Bách Lý Thiên. Một kích này, Bách Lý Thiên tránh không khỏi, hắn bị đánh trúng ngực và bị thương. Hắn trọng thương. Lăng Hàn muốn bổ sung thêm một kích, chỉ thấy Bách Lý Xuy Tuyết lướt tới và mang Bách Lý Thiên đi. Vị Thánh Nhân mới lên cấp dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lăng Hàn, dường như muốn nhìn thấu hắn. Phía sau, Hầu ca đã đuổi tới nhưng không có xuất thủ, hắn vác gậy trên vai, dáng vẻ đủ bá khí. – Ngươi… Bách Lý Xuy Tuyết lộ nghi hoặc, nói: – Dường như bản Thánh gặp qua ngươi ở đâu rồi. Sách, đây chính là năng lực cảm ứng của Thánh Nhân. Hắn thật sự “gặp” qua Lăng Hàn, đó là lúc ở bên trong vườn thuốc Tử Vi Đế tộc, nhưng lúc đó hắn chỉ cảm ứng một tia khí tức của Lăng Hàn, cũng không phải tận mắt nhìn thấy, hiện tại, hắn cảm giác quen thuộc chính là khí tức của Lăng Hàn. – Đúng rồi, ngày đó ngươi tiến vào bản tộc ăn trộm! Bách Lý Xuy Tuyết kịp phản ứng lại, hắn bộc phát sát cơ đáng sợ. – Thật to gan, dám ăn trộm trong tộc ta, hôm nay bản Thánh sẽ lấy mạng chó của ngươi. Đại Hắc Cẩu cảm thấy ngực tê rần, nó nằm cũng trúng đạn. – Ha ha! Tiểu Thanh Long cười to. – Lão đầu, đối thủ của ngươi là Tôn gia gia! Hầu ca vũ động gậy trong tay mình, chiến ý ngập trời. Lăng Hàn cản lại, nói: – Hầu ca, ta thử một chút. Hắn muốn giao thủ với Thánh Nhân chân chính, Bách Lý Thiên quá yếu. – Được. Hầu ca gật đầu, hắn thu hồi cây gậy của mình. Bách Lý Xuy Tuyết lộ ra vẻ giận dữ, hắn đường đường Thánh Nhân, thế mà còn muốn bị người chọn ba lấy bốn? Đây là đại bất kính! – Chỉ là Tứ Cực cảnh! Bách Lý Xuy Tuyết cười lạnh, sau đó hắn tấn công Lăng Hàn. Oanh, bàn tay to lớn như tinh cầu còn quấn quanh quy tắc bát tinh, tổng cộng có hai đạo! Lăng Hàn không sợ, hắn xuất ra một quyền ngăn cản. Bành! Nắm đấm va chạm với bàn tay, cự thủ vỡ nát nhưng nắm đấm cũng mất đi uy lực, sau khi bay một đoạn liền tan rã. Ngang tay. Tê, trên Đông Lâm tinh, những người nhìn thấy cảnh này đều hít khí lạnh, luôn có người cố ý mở liên tiếp khí truyền vào tinh võng. Trời, càng ngang tay. Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, phải biết đây không phải là bán Thánh như Bách Lý Thiên, mà là Thánh Nhân chân chính. Nhưng Lăng Hàn vẫn không thua. Đúng là chọc thủng trời rồi. Nhưng lực lượng của Thánh Nhân quá mạnh, dư âm vẫn đánh Lăng Hàn bay mấy trăm dặm, nhưng lực lượng thuần túy có thể gây tổn thương cho hắn được sao? Đây không phải nghiền ép sao?. – Gia hỏa này! – Vừa mới đột phá Tôn Giả đã nắm giữ chiến lực Thánh Nhân! – Nghịch thiên! – Tôn Giả mạnh nhất trong lịch sử! Mọi người nhao nhao cảm thán, mặc dù Lăng Hàn chỉ là Tôn Giả nhất tinh nhưng tuyệt đối có xưng hào Tôn Giả mạnh nhất. Thử hỏi ai có thể so sánh? Bách Lý Xuy Tuyết ném Bách Lý Thiên sang một bên, lúc này hắn cũng thán phục. Chiến lực như vậy, hắn có thể so sánh sao? Bằng vào Thánh khí, hắn miễn cưỡng liều với Lăng Hàn một phen, luận chiến lực chân chính, hắn còn thua một bậc. Nhưng người ta chỉ là Tôn Giả nhất tinh! So sánh như thế, hắn lại không lấy cớ cho bản thân mình. Bởi vì kém hơn không chỉ một ít. Hai tay của hắn siết chặc nắm đấm, trong nội tâm đầy tức giận và không cam lòng. Trên hôn lễ của hắn, Lăng Hàn cường thế xuất hiện và cướp đi tất cả vinh quang của hắn. Thê tử, hào quang thiên kiêu mạnh nhất, tất cả đều không có. Tất cả những thứ này đều là Lăng Hàn hại, để hắn từ đỉnh phong của nhân sinh rớt xuống đáy cốc. Không, hắn tuyệt đối không thể tiếp thu được. Hắn là Bách Lý Thiên, thế hệ hoàng kim mạnh nhất, hắn nhất định sẽ thành Đế! Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trên người có khí tức đáng sợ chấn động. Hắn phải nhanh chóng trở thành Thánh Nhân chân chính, sau đó một lần nữa đánh với Lăng Hàn một trận để giết kẻ này. Chỉ có như thế, hắn mới có thể tìm lại tự tin và tôn nghiêm của mình. Oanh! Oanh! Oanh! Lăng Hàn và Bách Lý Xuy Tuyết đang kịch chiến, hai người dùng quy tắc va chạm nhưng trên lực lượng lại là Bách Lý Xuy Tuyết chiếm đủ thượng phong, chế trụ Lăng Hàn, nhưng việc này không đại biểu hắn sẽ thắng. Chỉ có thể nói, Bách Lý Xuy Tuyết hiện tại hơi chiếm thượng phong mà thôi. Nhưng Lăng Hàn còn chưa xuất hết tuyệt chiêu. Thử xem. Lăng Hàn hét lớn một tiếng: – Đến! Oanh, hắn vẫy tay về phía Đông Lâm tinh, một đạo địa khí bay lên không trung và hóa thành hình người, cũng đứng bên cạnh hắn. Hắn tươi cười, thời điểm ở Giáo Chủ hắn không thể rút địa khí ở xa như thế, nhưng bước vào Tôn Giả thì hắn có thể làm được. – Hừ, chỉ là địa khí Tôn Giả hóa thân! Bách Lý Xuy Tuyết khinh thường. Đúng là quá xem thường hắn, vọng tưởng dùng thứ này ngăn cản hắn hay sao? Hắn chưa dứt lời, chỉ thấy Lăng Hàn vẫy tay lần nữa, lại có từng đạo địa khí bay lên và hóa thành hình người, sau đó là đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm, tốc độ gia tăng nhanh kinh người. Móa! Bách Lý Xuy Tuyết trợn mắt há hốc mồm, một tên Tôn Giả không lọt vào mắt hắn, nhưng nhiều Tôn Giả thì sao? Chín mươi chín! Hơn nữa hắn có thể khẳng định, mỗi một địa khí hóa thân đều là cấp bậc Tôn Giả cửu tinh, mặc dù một đối một sẽ bị hắn miểu sát, nhưng nhiều như thế tiến lên cũng làm hắn cau mày. Dù sao hắn cũng chỉ là Thánh Nhân nhất tinh. Trọng yếu nhất là cái gì? Đây là địa khí, mặc kệ đả thương hoặc giết thì được gì? Lãng phí khí lực của hắn mà thôi. – Ha ha, đến đánh đi! Lăng Hàn giết tới, chín mươi chín địa khí hóa thân cùng lao lên, mỗi một địa khí đều có chiến lực Tứ Cực cảnh đỉnh phong. Kể từ đó, Bách Lý Xuy Tuyết cũng nhức đầu. Lăng Hàn kém một chút là có thể ngang tay với hắn, huống chi còn có chín mươi chín tên Tôn Giả phụ trợ? Đúng vậy, dưới Thánh Nhân đều là sâu kiến, nhưng lại không chịu nổi số lượng sâu kiến quá nhiều, chưa nghe nói qua câu kiến nhiều cắn chết voi hay sao? – Đáng chết! Bách Lý Xuy Tuyết chửi thề một câu, hắn không thể không dùng tới đại chiêu. Oanh, một đạo thánh hỏa bốc lên!