Lăng Hàn không để ý tới tất cả, hắn chỉ lo chém giết. Kỳ hạn trăm năm đã tới gần, hắn vẫn chưa đạt tới thập ngũ tinh đỉnh phong để có thể xung kích Tôn Giả, hắn khó tránh khỏi sẽ nóng lòng. Lúc trước, hắn miệng tiện nói hào ngôn muốn đi Đông Lâm Đế tộc mang Trì Mộng Hàm đi. Quân tử nhất ngôn, trời sập không thay đổi! Hắn giết, giết, giết, giết đến mức vong ngã, cuối cùng, nước chảy đá mòn, hắn đạt đến thập ngũ tinh đỉnh phong, tính toán ra, kỳ hạn trăm năm chỉ còn ba năm. Lăng Hàn không có trở về, hắn tìm kiếm tinh cầu gần đó và bắt đầu đột phá Tứ Cực cảnh. Cảnh giới của hắn cảm ngộ đã đủ rồi, phải biết, hắn sớm ngưng luyện ra quy tắc thất tinh, chỉ bị giới hạn ở cảnh giới không đủ lớn mạnh, cho nên, hiện tại nếu đạt đến thập ngũ tinh đỉnh phong, xung kích Tứ Cực cảnh không khó. Trên thực tế, khó khăn lớn nhất là đột phá thập tinh, kế tiếp chính là tích lũy, việc này cần tích lũy quá lâu. Oanh! Trong thức hải, Đạo quả phá vỡ và tạo thành hạt giống. Đây là hạt giống Tứ Cực. Lăng Hàn phân biệt hạt giống, sau đó tâm niệm vừa động. Dài! Bốn hạt giống điên cuồng trưởng thành, mà cùng lúc đó, bản thân Lăng Hàn cũng hóa thành một vòng xoáy khổng lồ điên cuồng thôn phệ lực lượng thiên địa và quy tắc. Nhưng hắn thôn phệ thế nào, luôn luôn có một tia năng lượng tràn ra ngoài, từ đó cây cối chung quanh sinh trưởng tươi tốt và vùi hắn xuống dưới, cũng bao vây hắn ba tầng trong ba tầng ngoài. Tứ Cực trưởng thành, đây là một quá trình, có dài có ngắn. Ngắn thì chỉ có mấy ngày, dài đến mấy tháng, cho nên, Lăng Hàn không động đậy, hắn liều mạng hấp thu lực lượng thiên địa cùng quy tắc, gia tốc Tứ Cực trưởng thành. Nhưng mà, mấy ngày trôi qua, mấy tháng qua đi, Tứ Cực trưởng thành không dừng lại, dường như nó chỉ mới bắt đầu. Nếu có người biết khẳng định sẽ hô to không thể tưởng tượng nổi. Ai đột phá Tứ Cực cảnh cần thời gian lâu như thế? Nhưng Lăng Hàn thì khác, hắn ở Giáo Chủ đã đạt tới thập ngũ tinh, tích lũy lực lượng, quy tắc kinh người như thế hóa thành chất dinh dưỡng của Tứ Cực, có thể tiếp tục bao lâu? Một năm, hai năm! Vùng đất Lăng Hàn bế quan hóa thảnh khu rừng rậm rạp, hơn nữa, nguyên nhân năng lượng thiên địa nồng đậm, lại thêm có mảnh vỡ quy tắc tẩm bổ, nơi này sinh ra rất nhiều linh dược. Tuy không phải tiên dược, giá trị có hạn, nhưng cũng hấp dẫn rất nhiều người hái thuốc. Một ngày này, ba người trẻ tuổi đi tới, theo thứ tự là một nam hai nữ. – Thổ Tử ca, ngươi nói tại sao nơi này lại có nhiều linh dược như vậy? Nữ tử áo đỏ tò mò nói. – Đúng vậy, chúng ta đã ở đây vài chục năm, tất cả rất bình thường, tại sao đột nhiên có nhiều linh dược như thế? Nữ tử áo tím nói. Nam tử duy nhất gãi đầu, nói: – Ta cũng không hiểu, nhưng có thuốc hái là có thể đổi ra tiền. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm, linh dược nơi này lớn rất nhanh, thế nhưng không chịu nổi ba ngày hai hái, cho nên, bọn họ không hề có thu hoạch. – Không bằng chúng ta đi vào trong tìm? Thổ Tử ca nói. Hai nữ tử sợ hãi nói: – Phụ thân nói, nơi này nhất định có thần minh, cho nên, chúng ta không quấy rầy mới tốt. Nữ tử áo tím nói. – Nhưng các ngươi không muốn cứu Ngưu thúc sao? Thổ Tử ca nói, – Không có linh dược đổi tiền, bệnh của Ngưu thúc làm sao chữa? Hai nữ do dự một chút, đều gật đầu. Bọn họ dùng liêm đao mở đường, cũng đi sâu vào rừng rậm. Nơi này cây cối lớn lên rất nhanh, có thể dùng làm nhà và làm cột, cho nên tiến lên lên rất gian nan. Bỏ ra thời gian dài, ba người đã đi sâu vào rừng. – Oa, nơi này có thật nhiều linh dược! Bọn họ mừng rỡ, nơi này có linh dược mọc thành phiến. Mấy người hái thuốc rất sợ hãi, nghe nói trong rừng rậm có đại yêu gì đó cho nên không dám tiến vào, nếu không, linh dược khẳng định đã sớm bị hái sạch. – A, chỗ đó… Nữ tử áo tím chỉ đằng trước, chỉ thấy vô số nhánh dây đan vào nhau và tạo thành một cái lồng to lớn, dường như bên trong có đồ vật gì đó. – Chớ để ý, cứ hái thuốc, đổi tiền chữa bệnh cho phụ thân. Nữ tử áo đỏ nói. – Ân! Ba người hái thuốc, thu hoạch cực lớn, cũng nhanh chóng hái đầy giỏ trúc. – Thần minh đại nhân, cảm ơn ngài! Nữ tử áo đỏ và áo tím cùng quỳ xuống dập đầu ba cái với chiếc lồng. Thổ Tử ca cũng hợp hai tay thành chữ thập và hành lễ. – Ha ha, các ngươi thu hoạch thật lớn đấy! Lúc này, một giọng nói vang lên. Ba người vội vàng quay đầu, chỉ thấy nơi bọn họ mở đường có hai tên nam tử đi tới, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. – Có quan hệ gì với các ngươi chứ! Nữ tử áo đỏ trách mắng, trên mặt đầy sương lạnh. Hai tên nam tử này là vô lại trong thôn, một là Mã Tam, một là Trương Đông, cả ngày chơi bời lêu lổng không tính, còn thích đùa giỡn nữ tử. Trương Đông cười nói: – Thổ Tử ngươi diễm phúc không cạn, một long phi hai phượng nha. Có cảm thấy chân run hay không, đến, để ca ca chia sẻ thay ngươi. Lời này quá lưu manh, hai nữ tử căn bản nghe không rõ, nhưng vẫn biết rõ là lời nói hạ lưu. – Cút đi! Các nàng quát mắng, các nàng không muốn nói với đám lưu manh này. – Hắc hắc! Hai tên vô lại đều cười nói: – Đại Nữu, Nhị Nữu, chúng ta nhìn chằm chằm vào các ngươi không phải một ngày hai ngày, cơ hội tốt như thế, hôm nay không chơi các ngươi thì lãng phí cơ hội ông trời cho chúng ta. – Nơi này chính là cấm địa, trong thôn không người nào dám đi vào, các ngươi lại tự mình chạy tới. – Cho nên, nơi này chôn ba người các ngươi, có ai biết đâu? Nghe hai người nói như thế, sắc mặt ba người kia thay đổi. Mặc dù bọn họ có ba người nhưng hai nữ nhân làm gì có sức chiến đấu? Hơn nữa, Thổ Tử bình thường chỉ là chăn trâu, ngẫu nhiên hái thuốc, làm gì có sức chiến đấu? Cho nên, cho dù ba đánh hai, bọn họ cũng không có phần thắng. Làm sao bây giờ? Hai tên vô lại ôm suy nghĩ hạ lưu, dù các nàng chết cũng chết không rõ ràng. Lúc này, các nàng rối rắm, hai tên vô lại đã tới gần các nàng. – Ta liều mạng với các ngươi! Thổ Tử xông lên, nhưng chiến lực của hắn cặn bã nên bị Mã Tam đánh té xuống đất và hôn mê. – Hắc hắc hắc. – Ha ha ha. Hai tên vô lại đều cười dâm đãng, bọn họ đã thèm hai đóa hoa trong thôn từ lâu, hôm nay cũng có cơ hội thưởng thức. – Ai! Đúng lúc này, chỉ nghe có tiếng thở dài vang lên. – Ai? Hai tên vô lại giật mình, nơi này còn có người thứ sáu? Nhưng bọn họ nhìn chung quanh, không có ai. Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ nghe lầm? Nhưng một người nghe lầm còn có thể, tại sao có việc hai người nghe lầm? Hai nữ tử nhìn vào cái lồng bằng dây leo, trực giác các nàng cho rằng, âm thanh phát ra từ cái lồng. – Thần minh bị chọc giận! Hai nữ đều nói, dám làm loạn trong vùng đất thần minh, không phải đang chọc giận thần minh hay sao? Bành, đúng lúc này, cái lồng bằng dây leo vỡ ra.