Lăng Hàn tĩnh tọa, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn. Hắn biết rõ Thiên Đạo trừng phạt là thiên kiếp, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có trừng phạt như vậy. Không cho hắn đột phá? Không, trời không tuyệt đường người, mà Thiên Đạo luôn luôn công bằng nhất, tuyệt đối không có khả năng bố trí tử cục cho ai. Dù là cửu tử nhất sinh, thậm chí bách tử nhất sinh, tất cả đều có một hi vọng sống. Sau khi suy nghĩ một ngày, Lăng Hàn đã đưa ra quyết định. Không cho ta đột phá, ta sẽ tiếp tục gia tăng tu vi! Chợt nhìn, chuyện này rất mâu thuẫn. Đã bị kẹt ở Giáo Chủ cửu tinh, làm sao gia tăng tu vi? Không sai, Đạo quả bị trói buộc, không có cách gì diễn hóa Tứ Cực, nhưng nếu như đem tăng tu vi cửu tinh lên thập tinh thì sao? Việc này không diễn biến Đạo quả, có thể nhảy qua vấn đề bị xiềng xích màu đen vây khốn. Hắn niệm lực không thể phá tan xiềng xích, như vậy, chờ hắn bước vào thập tinh, thậm chí thập nhất tinh, thập nhị tinh thì sao? Một ngày nào đó, thực lực của hắn sẽ đạt tới mức có thể xé nát gông cùm xiềng xích. Về phần cửu tinh là cực hạn của Giáo Chủ, làm cách nào đột phá thập tinh, đây là việc Lăng Hàn còn chưa cân nhắc, hắn tin tưởng vững chắc, cảnh giới nào cũng có thể đánh vỡ cực hạn, như vậy tại sao Giáo Chủ lại không có? Hắn nhất định có thể. – Tốt, nếu không thể đột phá Tôn Giả, ta sẽ xung kích thập tinh! Lăng Hàn đổi mạch suy nghĩ, nỗ lực đột phá thập tinh. Nhưng chỉ từ góc độ đột phá mà nói, kỳ thật xông lên thập tinh càng khó. Bởi vì chưa từng có tiền lệ, thậm chí cũng không biết có được hay không. Vạn nhất đánh chết cũng không có khả năng xông lên độ cao này, cho dù Lăng Hàn cưỡng ép xung kích, chẳng phải đang tự chuốc lấy khổ, thậm chí sẽ làm bản thân tẩu hỏa nhập ma? Nhưng Tứ Cực cảnh bị khóa, trừ việc này ra thì không có biện pháp nào khác? Lăng Hàn tuyệt đối không cam tâm cả đời bị vây Giáo Chủ, cho dù trên đời không có bao nhiêu người có thực lực mạnh hơn hắn. Hắn muốn làm người mạnh nhất, mới có thể quét ngang Đế tộc. Khoan hồng độ lượng? Ha ha. Có thù tất báo, đây mới là tín niệm của hắn. Lăng Hàn bế quan bảy ngày, hắn hoàn toàn không có đầu mối. – Tiếp tục đi giết âm hồn. – Đường của ta, chính là trong chiến đấu, cũng chỉ có thể đắp nặn trong chiến đấu. Lăng Hàn tiến vào tinh không, bắt đầu huyết chiến âm hồn. Hiện tại có thể gây áp lực cho hắn cũng chỉ có đại âm hồn Tôn Giả. Hắn đã nhìn chằm chằm vào tồn tại này. Khác với dĩ vãng, hắn xâm nhập địa bàn âm hồn, sau đó bắt đầu đại khai sát giới. Rất nhanh, liền có âm hồn Tôn Giả giết tới đây, âm hồn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn. – Đến hay lắm! Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn lao tới nghênh đón. Bành! Một kích mà thôi, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài. Giáo Chủ cửu tinh thì như thế nào, đối mặt Tôn Giả, hắn không địch lại, cho dù đây chỉ là Tôn Giả yếu ớt trong âm hồn. Thì tính sao, Tôn Giả có thể nghiền ép Giáo Chủ, không có bất cứ điều kiện gì kèm theo. Trừ phi! – Ta có thể đột phá thập tinh! Ánh mắt Lăng Hàn sáng rực, hiện tại một kích của hắn có thể đánh ra hai mươi hai quy tắc lục tinh, mặc dù vẫn không phải đối thủ của Tôn Giả, nhưng hắn có cảm giác, chỉ cần số lượng quy tắc nhiều hơn một ít, khi đó có thể đền bù chênh lệch Bởi vì hắn thử qua, hai mươi hai đạo quy tắc lục tinh đã có thể chống lại một quy tắc thất tinh, mà khi hắn tụ lực đánh ra hai mươi lăm đạo quy tắc lục tinh, hắn có thể đánh tan một tia quy tắc thất tinh. Cho nên, trên lý luận mà nói, chỉ cần hắn nắm giữ quy tắc lục tinh đủ nhiều, hắn thật sự có thể đối kháng Tôn Giả, nhưng số lượng nhiều kinh người. Có khả năng phải ba mươi đạo, bốn mươi thậm chí nhiều hơn. Lăng Hàn không biết nếu hắn có thể đột phá thập tinh, một kích có thể đánh ra bao nhiêu quy tắc lục tinh, nhưng mà, cho dù như thế nào, hắn vẫn phải đi con đường này. Chiến chiến chiến! Hắn cắn răng, hắn áp chế khí huyết sôi trào và lập tức giết trở về, hắn ngạnh kháng âm hồn kia. Bành! Bành! Bành! Mỗi một kích qua đi, Lăng Hàn đều bị đánh bay ra ngoài, thậm chí máu tươi đều là phun ra ngoài, xương cốt toàn thân như sắp đứt gãy toàn bộ, cảm giác khó chịu không cách nào hình dung. Hắn lập tức vận chuyển Thập Tu thuật, hắn không ngừng khôi phục thương thế. Âm hồn kia không nhàn rỗi, nó cũng nhân cơ hội đánh tới, muốn cướp đoạt nhục thể của hắn, thay vào đó! – Úm! Lăng Hàn vận dụng Lục Tự Minh Vương chú, tinh thần lực cường đại thông qua bí pháp Phật môn hóa thành lực sát thương kinh khủng, âm hồn ngã xuống thành phiến, giống như tuyết đọng gặp nước sôi, tất cả biến thành tro bụi trong nháy mắt. Hắn đại chiến, huyết chiến, khổ chiến, hắn không ngừng ép mình vào sinh tử, chỉ cần có chút sai lầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Dưới tình huống như vậy, hắn thậm chí không có cân nhắc vận dụng hạt Tử Nhân, hắn muốn ép tiềm lực của mình ra ngoài. Cực hạn chỉ có thể bị đánh vỡ khi đối diện sinh tử. Nhưng mà, thẳng đến âm hồn thu binh, Lăng Hàn vẫn không có thu hoạch. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy thời cơ đột phá. Lăng Hàn không hề từ bỏ, đột phá thập tinh, đây là con đường duy nhất hắn có thể nghĩ ra, mặc kệ khó khăn cỡ nào, hắn vẫn sẽ đi con đường này. Hắn không hề quay về, trực tiếp ẩn nấp trong tinh không, hắn không ngừng minh tưởng khổ tu và chờ âm hồn tấn công lần tiếp theo. Chiến! Tái chiến! Một lần lại một lần, Lăng Hàn ngăn ở tuyến đầu, không biết giết bao nhiêu âm hồn, thiên địa ban thưởng cũng giảm bớt, thậm chí đến một ngày nào đó, đột nhiên thiên địa không ban thưởng cho hắn. Hắn sững sờ, thì ra nhục thể, linh hồn của hắn đều đã đạt đến hoàn mỹ, tu vi bị giam cầm ở cửu tinh, không có khả năng lại tăng thêm. Cho nên, thiên địa cũng không biết nên ban thưởng hắn thế nào. Ách, hắn giết nhiều ít âm hồn? Lăng Hàn không biết, nhưng thỉnh thoảng kiểm tra tính điểm một lúc, hắn nhìn thấy con số phía trên đạt tới chín mươi chín tỷ lại thì không còn nhảy thêm nữa Chỉ một chút mà thôi, Lăng Hàn bỏ qua vấn đề này và tiếp tục chiến đấu. Với tính cách không đụng đầu vào tường không bỏ qua, nếu đây là lựa chọn duy nhất, cho dù thế nào thì hắn cũng kiên trì tới cùng. Đến! Đến! Đến! Lăng Hàn điên cuồng chiến đấu, cũng không cần năng lượng hủy diệt, hắn dựa vào võ đạo của mình đánh chết âm hồn. Nửa năm, một năm? Lăng Hàn cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng vào một ngày nào đó, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, phúc trí tâm linh. Thì ra là như thế! Hắn vô cùng vui mừng, bởi vì hắn đã tìm ra linh cảm đột phá thập tinh. Ông! Đúng lúc này, một cỗ uy thế đáng sợ quét qua. Khốn kiếp, là Thánh cấp. Chỉ thấy một bàn tay bao phủ thiên địa duỗi ra, có vô số hoa văn tối tăm bao phủ Lăng Hàn. Âm Thánh ra tay rồi. Lăng Hàn không chút do dự, hắn lập tức vận chuyển hạt Tử Nhân bảo vệ và thi triển Phượng Dực Thiên Tường, hối hả chạy đi. Bành! Hắn tiếp nhận một kích của Âm Thánh, hạt Tử Nhân hình thành tầng bảo hộ lập tức vỡ vụn, lực lượng to lớn ập tới đẩy hắn bay ra xa. Thánh Nhân thật đáng sợ, Lăng Hàn bay đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng một kích của Âm Thánh cũng bị Lăng Hàn hóa giải, mà hạt Tử Nhân đã mất đi sinh lực. Nhiều lần ngăn cản Thánh Nhân công kích, cuối cùng nó đã đạt tới cực hạn.