Lăng Hàn cũng không phàn nàn bất công gì đó. Hắn bị Đế tộc nhằm vào cũng không phải lần một lần hai, hơn nữa, hắn còn giết Quan Nguyên Minh, đã kết tử thù với Quan gia, nếu không đánh chết hắn, Đế tộc không còn mặt mũi nào! Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, thân hình lao đi cực nhanh. Thậm chí, nơi này vốn có hỏa diễm ngập trời, đôi cánh hỏa diễm vỗ mạnh còn thổi rất nhiều sóng lửa về phía Quan Tinh Hán. Ngọn lửa này quá kinh khủng, cho dù là Quan Tinh Hán cũng không dám đón đỡ, nhất định phải trốn tránh. Tốc độ của hắn vốn không bằng Lăng Hàn, lại phải né tránh sóng lửa, hắn làm sao có thể đuổi theo Lăng Hàn? Bởi vậy, đừng nhìn một trốn một đuổi, thật ra bọn họ đều lâm vào hung hiểm. – Lăng Hàn, ngươi không cảm thấy biệt khuất sao? Đột nhiên Quan Tinh Hán mở miệng, hắn sử dụng thần thức truyền âm. Lăng Hàn không để ý đến, hắn không cần nói nhảm với đối phương, chờ thực lực của hắn đạt tới, hắn tự nhiên sẽ đánh chết đối phương. Cái gì Đế tử, cái gì thế hệ bạch ngân, không phải đang chờ hắn thu thập sao? – Ha ha, ngươi không có làm gì sai, vì cái gì giống như toàn bộ thiên hạ đều đối địch với ngươi? Quan Tinh Hán lại không thèm để ý, tiếp tục nói. – Bởi vì ngươi không có bối cảnh, lại cho thấy phong thái thành Đế! – Đế tử có thể thỏa thích nở rộ hào quang tự thân, không sợ bị người ta đố kỵ ám sát, đó là bởi vì có tấm chiêu bài Đế tộc này chống đỡ, không ai dám động! – Giống như Dương Dịch Hoàn, Hà La, mặc dù phía sau bọn họ không có Đế tộc, lại có Chuẩn Đế làm chỗ dựa, ai dám động? – Cho nên, cái gọi là cạnh tranh công bằng ngay từ đầu đã không công bằng! – Yếu, không có tư cách yêu cầu công bằng! Mỗi chữ mỗi câu tất cả đều mang theo sát tâm. Hắn đang cố ý kích thích Lăng Hàn, muốn tâm tính Lăng Hàn mất cân bằng, tốt nhất là tức giận quay đầu lại đánh nhau với mình. Đáng tiếc, Lăng Hàn không làm thế. Chớ nhìn hắn đi vào thế giới này chỉ có thời gian trăm năm, nhưng ở Nguyên thế giới, hắn đã sống trong đó bao nhiêu năm tháng? Lão quái vật như hắn sẽ trúng kế khích tướng? Đúng vậy, hắn có đôi khi tức giận bạo phát, nhưng tuyệt đối không có khả năng trúng phép khích tướng cấp thấp. Hắn căn bản không thèm để ý, đôi cánh chấn động, bỗng nhiên hắn gia tốc, trong nháy mắt đã đi xa, cũng ném Quan Tinh Hán lại phía sau. Quan Tinh Hán im lặng dừng bước, hắn không tiếp tục truy kích. Đuổi không kịp, không cần đi lãng phí thời gian. – Ngươi cơ duyên nghịch thiên như thế, ngay cả Đại Đế truyền thừa cũng có được nhiều như thế, giống như được thiên địa chiếu cố, không giết ngươi, ai có thể an tâm? Quan Tinh Hán thì thào tự nói. – Đế vị chỉ có một, cho nên, ngươi phải chết! Lăng Hàn thoát khỏi Quan Tinh Hán, chờ đợi một hồi, sóng lửa bộc phát kết thúc. Hắn nhanh chân tiến lên, hắn cực kỳ hiếu kỳ. Đây là Đế lộ, cho nên, sự tồn tại của rừng đá không chỉ cản đường của người tiến vào. Sẽ có cơ duyên gì đây? Lăng Hàn vừa đi vừa móc ra Thanh Phong lệnh. Hắn nghiên cứu thật lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có phát hiện thứ này có cái gì khác lạ—— nhất định phải tìm ra. Hắn thỉnh thoảng lấy ra thử một chút, nhìn xem có thể hình thành cộng minh với hoàn cảnh chung quanh hay không Nhưng mà, hắn chỉ có thất vọng. Thời gian chậm rãi qua đi, người tiến vào rừng đá càng ngày càng nhiều, bởi vì với mức độ to lớn của rừng đá, Lăng Hàn vẫn nhiều lần gặp người khác. Hiện tại hắn đã có uy danh hiển hách, nào có người dám khiêu khích hắn, sau khi thấy hắn đều sợ hãi, lập tức xoay người bỏ chạy. Từ đó cũng làm Lăng Hàn buồn bực, hắn cũng không phải sát thần, tại sao mọi người đều tránh mà không kịp? Qua mười ngày sau, đột nhiên Lăng Hàn phát giác mặt đất đang run rẩy. A, trước đó chưa bao giờ xuất hiện. Sóng lửa dâng trào cũng gây ra động tĩnh nhưng tuyệt đối không lớn như thế. Hắn không dám khinh thường, hắn lập tức bay lên không trung. Nhưng cũng không có sóng lửa trào lên, mà là từng cây cột đá tỏa sáng. Hưu hưu hưu, cột sáng bắn loạn xạ. Lăng Hàn vội vàng vung quyền ngăn cản. Dù là như thế, thời điểm hắn đáp xuống đất, trên nắm tay đã đầy máu tươi. Oanh, đúng lúc này, mặt đất chấn động mạnh, Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện, bầu trời đang xoay tròn. Không, không phải thiên địa đang xoay tròn, mà là khu rừng đá bắt đầu chuyển động. Chuyển động gia tốc, Lăng Hàn phát hiện mặt đất đang biến thấp, có rất nhiều khu vực xa lạ xuất hiện trong mắt. Đã xảy ra chuyện gì? Lúc này, sóng lửa ập tới. Trốn! Lăng Hàn vội vàng bay lên, không chỉ có hắn, trên không trung xuất hiện rất nhiều người. Mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía trước, trong khu rừng đá có một người! Không, nói chính xác, đây là da người, toàn thân của hắn phủ đầy gai đá, trước đó hắn nằm trên mặt đất, hiện tại đột nhiên đứng lên, cho nên mọi người mới cảm thấy thiên địa xoay tròn. Tê, người khổng lồ như vậy? So sánh với cự nhân gặp được trên hải đảo, hai bên không cùng cấp bậc. Có thể thấy rõ ràng, trên thân của “người” đá có những cái động phát ra hỏa diễm. Cự nhân khổng lồ tru lên đau đớn, âm thanh như sấm chấn động đến màng nhĩ của mỗi người. Hắn duỗi ngón tay ra đào vào trong cái động, một lúc sau, hắn móc ra một con côn trùng dài trăm trượng, toàn thân phủ đầy lân phiến đỏ thẫm, sau đó hắn vứt trên mặt đất và đạp mạnh. – Chi! Côn trùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó bị giẫm thành thịt nát. Lăng Hàn đã thấy rõ ràng, lân phiến trên người côn trùng giống như đúc lân phiến bên trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp. Thì ra hố trời là do những côn trùng tiến vào cơ thể cự nhân và lưu lại vết thương. Người khổng lồ đang đào những vết thương kia, hắn móc ra từng con côn trùng và giẫm chết từng cái, mỗi khi đào một lần thì hắn sẽ tru lên, âm thanh chấn động thiên địa. Sau khi hắn móc sạch côn trùng ra khỏi cơ thể, dường như hắn đã mất hết khí lực, oanh, hắn ngã trên mặt đất, sau đó lại biến thành rừng đá. Tất cả mọi người khiếp sợ, qua thời gian rất lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần. Người khổng lồ này là chủng loại gì, côn trùng lại cái quỷ gì? Lăng Hàn nhìn vị trí cự nhân dời đi thì ra nơi hắn nằm lưu lại cái hố cực lớn, trong cái hố này có rất nhiều thực vật sinh trưởng. Tiên dược! Ánh mắt của hắn lập tức sáng lên. Những tiên dược này hấp thu khí tức sinh mệnh của cự nhân mà sinh trưởng, dù sao trên người hắn xuất hiện nhiều cái lỗ như vậy, khẳng định sẽ có năng lượng tinh hoa tràn ra, từ đó tạo thành vườn thuốc. Xèo, hắn lập tức xông tới, nhắm thẳng vào nơi có năng lượng nồng đậm nhất.