- Chiến thắng đặc sắc, quá đặc sắc! Người chủ trì lớn tiếng kêu lên: - Hiện tại, rốt cục xuất hiện người đứng đầu, đó chính là Lăng Hàn. Khi hắn rống to lên, trên đài cũng vang lên tiếng hoan hô như sấm. - Lăng Hàn biểu hiện rất tốt, trẫm rất vui mừng, phong làm Xích Đô Úy, nhậm chức tại Thiên Vũ phủ. Nhìn trên đài truyền tới âm thanh cuồn cuộn, chính là đương kim hoàng đế Thanh Long Hoàng Triều Mạnh Vĩnh Hoa. Lăng Hàn nhếch miệng nở nụ cười, hắn bị phong Đô Úy, có quan chức và nơi nhậm chức, tự nhiên có lý do đường hoàng rời khỏi hạt nhân phủ. Hắn chắp tay, nói: - Cảm ơn bệ hạ. - Ừm? Nhìn trên đài, Mạnh Vĩnh Hoa lộ ra một vệt vẻ không vui. Đường Lỗi bên cạnh vội vàng nói: - Bệ hạ, Huyền Bắc quốc nguyên thủy chưa khai hóa, quốc dân gặp hoàng đế đều chắp tay hành lễ. Mạnh Vĩnh Hoa lúc này mới thoải mái, cười nói: - Quả nhiên là dân ngoài vòng giáo hoá. - Về sau, Huyền Bắc quốc sẽ tắm rửa thánh ân của triều ta, tất nhiên sẽ từng bước khai hóa, sẽ không nguyên thủy lạc hậu như vậy. Đường Lỗi cười nói. Hắn biết Đường Nghiêm giao hảo với Lăng Hàn, mà Lăng Hàn cũng có giá trị kết giao cho nên mới nhiều lần giải vây thay Lăng Hàn. - Ha ha ha! Mạnh Vĩnh Hoa cười to, lộ ra dáng dấp vui vẻ. Nhìn trên đài, có người hưng phấn kêu to, nhưng cũng có người thất lạc không gì sánh được, bởi vì bọn họ đánh bạc đều áp lên người Vương Á Phi, mong hắn có thể chiến thắng, không nghĩ tới Vương Á Phi chẳng những không có thắng, ngược lại bị bại thê thảm như vậy, nói là bị lừa thảm rồi. Còn có Cát Sương, mặt đen thui như sắp chảy ra nước. Hắn vốn không trông cậy vào Vương Á Phi giết chết Lăng Hàn báo thù cho mình, nhưng ai có thể ngờ Vương Á Phi lại bị đánh thảm như thế. Còn cái gì đệ nhất cao thủ Trúc Cơ cũng chỉ là chém gió. Trong yến tiệc hoàng thất, sắc mặt Mạnh Dương Thành khó coi không gì sánh được. Hắn tự nhiên nhận ra Lăng Hàn, lúc trước vì tranh đoạt cơ duyên Phật tộc, hắn đã ra tay đánh nhau với Lăng Hàn nhưng kết quả kém chút bị giết, nếu không phải có mấy thủ hạ liều mạng ngăn cản thay hắn thì hắn đã sớm chết. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận nhưng thật ra hắn đã hút khô bí lực của mấy thủ hạ. Tiểu tử này đúng là to gan lớn mật, lại còn dám chạy tới nơi này? Hắn hận không thể lập tức đi giết Lăng Hàn, nhưng bây giờ có thể làm gì, hơn nữa Lăng Hàn còn bị Mạnh Vĩnh Hoa chính miệng phong quan tước, nếu hắn dám ra tay, mất đi tư cách người thừa kế là việc nhỏ, nghiêm trọng có khả năng sẽ bị xử tử. Với tính cách hỉ nộ vô thường của Mạnh Vĩnh Hoa, việc này cũng không phải là việc không có khả năng. Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể nhẫn, nhưng hắn đã phát hiện Lăng Hàn, thời gian kế tiếp hắn tuyệt đối không cho phép Lăng Hàn dễ chịu, thẳng đến khi đối phương chết đi mới thôi. Trận chiến đấu này kết thúc nhưng thọ yến của Mạnh Vĩnh Hoa vẫn chưa kết thúc, kế tiếp còn có Chú Đỉnh cảnh quyết chiến, còn có sứ đoàn các quốc gia hoạt động, tóm lại ít nhất phải nháo đến rạng sáng mới kết thúc. Lăng Hàn không sao cả, hắn về phòng nghỉ. Rất lâu sau đó Đường Nghiêm mới đến tìm hắn. - Thì ra giá trị vũ lực của ngươi lại cao như thế! Hắn đấm nhẹ một quyền vào ngực Lăng Hàn. - Sao không nói sớm một chút, hại ta lo lắng lâu như vậy. Lăng Hàn cười ha ha một tiếng: - Ta đã sớm nói rồi, bảo ngươi không cần lo lắng, ngươi nhất định phải quan tâm việc này. - Được được được, là lỗi của ta còn không được sao? Đường Nghiêm cười nói, tâm tình của hắn phi thường tốt, Lăng Hàn thu được thứ nhất, còn được ngự phong quan chức, lần này Tông Nhân phủ còn dám trông coi Lăng Hàn sao? - Ngày mai ngươi phải đi nhậm chức, có cần ta tiễn ngươi hay không? Hắn hỏi. Lăng Hàn lắc đầu: - Ngươi làm tiểu Hầu gia cũng không phải người rảnh rỗi, không thể chuyện gì cũng làm phiền ngươi. - Được, trở về lại tìm ngươi uống trà. Đường Nghiêm gật gật đầu, ngược lại Lăng Hàn đã ra khỏi hạt nhân phủ, thành người tự do, muốn tụ tập cũng đơn giản. Sau khi thọ yến kết thúc, Lăng Hàn trở về hạt nhân phủ, mới vừa vào cửa đã có rất nhiều người đi lên chúc mừng hắn. Thì ra tin tức hắn được Mạnh Vĩnh Hoa phong quan đã truyền khắp đế đô, cho dù là hạt nhân phủ cũng không ngoại lệ. Trâu bò, nhìn xem, tất cả mọi người còn đang làm hạt nhân nhưng Lăng Hàn đã được hoàng đế đương triều ngự ngụm thân phong, làm tới quan, chênh lệch lớn như trời. Dạng người này nhất định phải giao hảo, không nói cái khác, có mấy ngày tự do cũng tốt. Tương phản, sắc mặt đám người Liễu Huân Vũ khó coi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lăng Hàn. Bọn họ làm sao có thể nghĩ Tông Nhân phủ cũng không ngăn cản được Lăng Hàn quật khởi. Hiện tại bọn họ chỉ có thể ngồi nhìn Lăng Hàn càng ngày càng mạnh, một thiên tài đan đạo có thể luyện chế Hóa Cơ đan, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng. Lăng Hàn nhìn lướt qua mấy người khác, căn bản khinh thường dừng lại, hắn cần quan tâm đám người này sao? Hắn tu luyện đến sáng sớm ngày thứ hai, sau đó liền hiên ngang đi ra ngoài. - Lăng đại nhân! Đương nhiên thủ vệ ở cửa không ngăn cản, ngược lại tràn ngập nịnh hót chào hỏi. Người trẻ tuổi này thật sự quá ghê gớm, lúc này mới bao nhiêu ngày đã đi ra khỏi hạt nhân phủ, tương lai nói không chừng có thể phong hậu bái tướng. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, bước nhanh mà rời đi. Ở phía sau hắn, bốn người Liễu Huân Vũ, Triệu Tiếu, Hàn Băng, Đàm Chính Kiệt đưa mắt nhìn hắn, sắc mặt băng hàn đến sắp chảy ra nước. - Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn trưởng thành? Đàm Chính Kiệt không cam lòng nói ra. - Ngươi có năng lực, ban đêm đi ám sát hắn, liều đồng quy vu tận với hắn đi. Hàn Băng ngồi châm chọc, nói: - Ngươi không phải vẫn nói muốn máu chảy đầu rơi vì Liễu tỷ sao, đây không phải cơ hội vô cùng tốt sao? Gương mặt Đàm Chính Kiệt lập tức suy sụp, đầu tiên hắn căn bản không muốn chết, thứ hai cho dù phấn đấu quên mình cũng không thể nào là đối thủ của Lăng Hàn, có đi cũng chịu chết mà thôi. - Đều bớt tranh cãi. Liễu Huân Vũ không vui nói: - Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể nhìn hắn chạy đi như vậy! Triệu Tiếu và Hàn Băng nhìn nhau, đều âm thầm lắc đầu, Lăng Hàn hiện tại đã không bị khống chế, chẳng lẽ ngươi lại muốn đi Thiên Vũ phủ ngủ cùng sao? ... Thiên Vũ phủ là bộ môn quản lý an toàn của đế đô, mà đế đô rất lớn, bởi vậy Thiên Vũ phủ cũng thiết lập rất nhiều phân bộ, tất cả đều quản hạt một khu vực nhỏ. Lăng Hàn được ngự phong làm Xích Đô Úy, đây chính là chức quan nhỏ bát phẩm, làm đầu mục phân bộ Thiên Vũ phủ còn không đủ tư cách. Hắn bị phân phối đến phân bộ bình phục khu, đầu mục phân bộ là một Đô Úy thất phẩm, tên là Nhan Nhạc Sinh, sau khi gặp được Lăng Hàn liền bổ nhiệm hắn làm một tên đội trưởng phân bộ, nhưng bởi vì trước đó cũng không có chức đội trưởng cho nên Lăng Hàn hiện tại làm đội trưởng cũng chỉ có một mình, dưới tay không có một người. - Long ngõ phát sinh án mạng, giao cho ngươi. Nhan Nhạc Sinh ném mọt hồ sơ vụ án cho Lăng Hàn. Ngày đầu tiếp cương vị đã có nhiệm vụ. Lăng Hàn cũng không có chối từ, hắn tiếp nhận hồ sơ và lật xem. - Đế đô phát sinh án mạng, tính chất mười phần ác liệt, ta cho ngươi thời gian mười ngày, không thể bắt được hung thủ thì ngươi liền tự mình từ chức đi! Nhan Nhạc Sinh cho Lăng Hàn một thời gian chết.